“Vương phi ngủ sớm một chút, ta gọi người đến hầu hạ nàng nghỉ ngơi.”
Ta không khỏi quay đầu nhìn hắn: “Điện hạ còn chưa nghỉ sao?”
Hắn mỉm cười: “Đúng là ta rất muốn, nhưng trên người Vương Phi còn
có thương tích, ta không đành lòng.”
Tâm tình hiện đang ủ dột nan giải, lại bị hắn quấy rầy như vậy, ta không
khỏi có chút dở khóc dở cười.
Hãy còn chưa lên tiếng, nhưng vốn là ta định nói điều gì đó, tuy nhiên
tâm tư chợt thay đổi, suy nghĩ vừa nảy lên liền dừng lại, cố giữ vững bình
tĩnh, ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, nói nhỏ: “Điện hạ cẩn thận.”
Ta nhìn theo bóng lưng của hắn biến mắt sau màn đêm, nghe tiếng vó
ngựa dần khuất xa, nhắm mắt lại, hơi ổn định tinh thần, quay đầu nói với
tiểu nha hoàn được Nam Thừa Diệu phái đến hầu hạ ta: “Ta có chút đau
đầu, làm phiền cô nương mang rượu đến cho ta, sau đó đem thang thuốc mà
lúc sáng quân y đã kê lại đây, không cần sắc.”
Tiểu nha hoàn kia vâng lời rời đi, chỉ chốc lát liền trở về, ta nói cảm tạ,
sau lại cùng nàng nói vài lời rồi bảo nàng lui xuống.
Đóng cửa lại, ta từ từ mở thang thuốc ra, lúc ban sáng khi uống thuốc ta
nhớ trong đó có chứa Nam Dương Kim Hoa cùng Quế Chi Thuyên, nếu
đem hai loại thảo dược này nghiền thành phấn, cho vào trong rượu nóng,
chính là một lại thuốc mê rất tốt.
Ta gạt bỏ hết thảy mọi ý nghĩ ở trong lòng, hâm rượu nghiền thuốc,
không để cho mình suy nghĩ điều gì.
Giờ này khắc này, ta chỉ cần nhớ rõ cả đoạn đường từ Thượng Kinh tới
Mạc Bắc đã nhận bao nhiêu là chăm sóc cùng bảo hộ, chỉ cần nhớ đến lò