DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 439

Gương mặt Triệu Mạc đột nhiên hoảng sợ, cả người cứng lại không biết

phải làm sao cho phải.

Trong lòng ta cũng đã hiểu ra, hàng mi khẽ hạ thấp im lặng không nói,

chỉ nghe thấy giọng nói của thiên tử không mang theo một chút tình cảm gì
vang vọng trong không gian yên tĩnh của Tuyên Chính Điện: “Nếu như
trước đây ngươi chưa từng gặp qua chữ của thái tử, làm sao ngươi có thể
khẳng định bức văn tự kia là do chính tay thái tử viết ra đây?”

Triệu Mạc lập tức quỳ trên mặt đất, dập đầu lên tiếng nói: “Vi thần đáng

chết!”

Ánh mắt Hoàng thượng xuyên qua Thập Nhị Lưu Miện(1) nhìn hắn, nét

mặt không chút biểu cảm như trước, mở miệng nói: “Trẫm đang hỏi ngươi,
nói.”

Triệu Mạc cắn răng, vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, không dám đứng dậy,

sau đó mới run rẩy đáp: “Vi thần, vi thần nhìn thấy trên bức văn tự kia có
con dấu của thái tử điện hạ, cho nên mới cho rằng . . . .Vi thần đáng chết!
Xin hoàng thượng tha tội!”

Màu ngọc đỏ, trắng, vàng, đen lay động, nhìn không rõ nét mặt của thiên

tử, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng truyền đến như trước: “Hiện tại bức văn
tự kia ở đâu?”

Triệu Mạc phủ phục trên đất, giọng nói càng lúc càng run lên: “Đổng

phụ bị tịch biên tài sản, tất cả đã được nộp lên Hình bộ, do Hình bộ lập hồ
sơ niêm phong lưu giữ, vậy bức văn tự kia, chắc hẳn cũng ở đó . . .”

Không đợi hắn nói xong, hoàng thượng đã phất phất ống tay áo, hạ lệnh:

“Người đâu, lập tức đến Hình Bộ kiểm tra những vật được tịch thu từ Đổng
phủ, tìm cho ra bức văn tự có con dấu của thái tử mang đến đây, không
được sai sót!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.