DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 515

xung quanh, vừa thấy ta bước tới, hắn liền mỉm cười tiến đến, hành đại lễ
với ta: “Nô tài tham kiến Vương phi.”

Ta hòa nhã nói: “Vương công công không cần đa lễ.”

Hiển nhiên tên thái giám không ngờ ta lại biết hắn, lặng đi một lúc, liền

lập tức khua môi múa mép, giữa đôi mày ẩn giấu một chút sắc mặt vui
mừng đắc ý: “Nô tài Vương Hải, thân phận hèn mọn lại có thể được kim
khẩu của Vương phi nhắc đến, ngày hôm nay thật sự có chết cũng không
tiếc!”

Ta mỉm cười: “Công công thật nói quá lời, hiện tại phụ hoàng thế nào?”

Vương Hải lập tức thay đổi nét mặt, giấu đi hoàn toàn sắc mặt vui mừng

kia, khổ sở lên tiếng: “Vừa rồi, Bạch thái ý đã bày châm cho Hoàng
thượng, nhưng mà hiệu quả vẫn không nhiều, cũng không biết đã dùng bao
nhiêu là thuốc, nhưng vẫn không thấy khởi sắc, cho nên vừa nghe thấy
Vương phi có phương pháp thần kỳ, Lý công công liền lập tức bảo nô tài
chờ đợi ở đây, nô tài đưa Vương phi vào.”

Ta đi theo hắn vào tẩm điện Thái Cực của hoàng thượng, vừa mới vào

cửa, liền cảm thấy trước mắt chợt lóe lên một ánh sáng, vẫn còn chưa kịp
phản ứng, vốn dĩ Vương Hải đã lui về phía sau người của ta liền bỗng
nhiên bổ nhào tới trước, chắn ngang trước mặt, vì thế bình hoa mà hoàng
thượng tức giận ném tới liền nện ngay vào mặt của hắn.

“Nô tài đáng chết! Nô tài quấy nhiễu hoàng thượng! Nô tài đáng chết . .

.” Trên mặt Vương Hải loang lổ vết máu, nhưng cũng không dám lau đi,
chỉ luôn quỳ xuống đất dập đầu.

Hoàng thượng nhận thấy thiếu chút nữa là lỡ tay làm ta bị thương, không

khỏi ngẩn ra, nhưng chỉ trong một lát liền dùng hai tay ôm lấy đầu, vẻ mặt
cáu kỉnh mà đau đớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.