có những lúc cần phải đối mặt không thể trốn tránh, thì trong ánh mắt của
bọn họ cũng có một loại tránh né không dễ gì phát hiện.
“Tiểu thư, đây là xuyên ô đầu và thiên nam tinh, mỗi loại hai cân, em đã
nghiền nhỏ hết, nhưng mà Sơ Ảnh không rõ tiểu thư cần chúng để làm gì?”
Câu hỏi của Sơ Ảnh cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, ta nhận lấy vị thuốc
từ trong tay của nàng, mỉm cười thúc giục: “Đến lúc đó em sẽ biết, bây giờ
mau đi mời Tần tổng quản đến Mặc Các một chuyến.”
Một lát sau Tần An bước đến, liền hành lễ với ta: “Không biết Vương
phi có gì căn dặn?”
Ta mỉm cười: “Nghe nói gần đây Hoàng thượng cứ nhức đầu không khỏi,
thái y đã thử rất nhiều biện pháp nhưng vẫn không có hiệu quả, vừa hay ta
có biết một phương thuốc cổ truyền, có lẽ sẽ hữu dụng, mong Tần tổng
quản thay ta dâng tấu xin yết kiến, ta muốn thử xem.”
Tần An khựng lại vài giây, sau mới lên tiếng đáp “Vâng”, liền lui ra
ngoài.
Sơ Ảnh có chút khó hiểu nhìn ta: “Tiểu thư, người tìm những vị thuốc
này là để chữa bệnh cho Hoàng thượng? Không phải là tiểu thư không
muốn người khác biết mình hiểu y thuật hay sao?”
Ta mỉm cười lên tiếng: “Nhưng mà ta muốn tiến cung, cũng chỉ có thể
bằng cách này.”
“Tiểu thư muốn thấy điện hạ phải không?” Sơ Ảnh cười rộ lên, nét mặt
bừng tỉnh, nhưng chỉ trong một phút lại càng mờ mịt lẫn lộn: “Nhưng nếu
tiểu thư muốn gặp điện hạ thì chỉ cần nói thẳng, không được sao? Vì sao
còn phải phí sức đi vòng như vậy, chẳng lẽ tiểu thư xấu hổ?”