Trong lời nói ẩn chứa tình ý oán trách, tất cả cung nữ thái giám hầu hạ ở
một bên đều âm thầm mỉm cười, chỉ là không dám cười ra tiếng, nhưng
cách đó không xa, Ý Dương công chúa ngồi dưới tán ô cũng không nhịn
được mà “Khì” một tiếng: “Lời như thế mà Ngâm Ngâm cũng nói được,
tựa như con mèo con làm nũng, bất quá thì có thể lừa được ta, nhưng sao có
thể uy hiếp được Tam ca ca của ta nha?”
Gương mặt Đỗ Như Ngâm lại càng hồng hào, buồn bực nói: “Tại sao
công chúa cũng giúp Tam điện hạ trêu đùa Ngâm Ngâm, Ngâm Ngâm
không phục!”
Ý Dương công chúa cười nói: “Ta chỉ nói sự thật thôi, chuyện của hai
người các ngươi cứ từ từ giải quyết, ta cũng không giúp ai, không giúp ai,
đừng có kéo ta vào nha.”
“Công chúa . . .” Đỗ Như Ngâm túng quẫn nói, rồi lại không biết nên mở
miệng thế nào, vì thế chỉ gọi một tiếng liền dừng lại, dáng vẻ ngượng
ngùng làm bất kì ai nhìn thấy cũng sinh lòng say mê.
Nam Thừa Diệu, cũng không ngoại lệ.
Hắn khẽ mỉm cười, một tay cầm bức tranh, một tay vươn đến giúp nàng
vuốt lại mái tóc đã hơi hỗn độn vì nhảy múa, mở miệng nói: “Cửu muội,
muội biết rõ Ngâm Ngâm tính tình thuần lương e thẹn, cũng đừng có trêu
chọc nàng.”
Ý Dương công chúa nũng nịu nói: “Trêu một chút, trêu một chút, cũng
không đến nỗi đau lòng chứ, Tam ca ca, từ nhỏ đến lớn, Hi nhi chưa từng
thấy huynh nói giúp ta một câu nha?”
Nét hồng trên gương mặt Đỗ Như Ngâm đã muốn quá mức, vô cùng thẹn
thùng, còn Nam Thừa Diệu thì mỉm cười nói với Ý Dương công chúa:
“Cửu muội thông minh lanh lợi từ nhỏ, lại được phụ hoàng yêu thương, có
ai dám khi dễ muội, cần gì ta phải giúp đỡ?”