DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 53

Đáy mắt hắn thâm sâu, tĩnh mịch không lường được, giống như khẽ chấn

động, mà cũng như kinh ngạc và đầy sát khí, chợt loé lên rồi biến mất. Một
lúc lâu, hắn mới tiếp lời, giọng nói lười biếng như cũ, mang theo chút ý
cười: “Thực thẳng thắn, mà cũng rất có dũng khí.”

Ta khẽ hạ ánh mắt, nhạt nhẽo cười, bật đắc dĩ mở miệng: “Nếu ta nói, cái

gì ta cũng không nghe thấy liệu người sẽ tin sao? Nếu ta nói, ta nghe nhưng
lại không hiểu gì người cũng sẽ tin hay sao? Là ta đến đây trước, huống hồ
ta đã muốn tránh đi, chính người không cho ta cơ hội này.”

Nam Thừa Diệu bên môi cười nhạt, hứng thú dạt dào. Hắn nói: “Thật sự

là thú vị. Chẳng qua có một số việc, biết chính là biết, bất kể là biết như thế
nào.”

Hắn phất tay, giải khai huyệt đạo của ta, giọng nói nhẹ bay trong gió:

“Đáng tiếc cho một đôi mắt đẹp như vậy.”

Giọng nói chưa dứt, trong tay hắn chẳng biết lúc nào đã xuất ra trường

kiếm, nhắm thẳng vào ấn đường của ta.

Động tác của hắn quá nhanh, ta căn bản không có bất kỳ phản ứng nào.

Lúc ban đầu vì hốt hoảng nên không kịp tránh, lúc sau, ta nhìn thoáng qua
dáng vẻ hắn cầm kiếm, quá mức lạnh lùng, tuyệt không có nửa phần cơ hội.
Vì thế dứt khoát buông đi tâm tư đào thoát, cả người trái lại dần trấn tĩnh.

Hắn hứng thú nhìn ta, trên mặt mang vài phần biếng nhát cùng thần sắc

thương tiếc: “Ngươi thông minh như thế, đáng tiếc không thể giữ lại, sau
này nhất định ta sẽ thiếu đi rất nhiều niềm vui.”

Ta chưa kịp mở miệng, cách đó không xa giọng nói Sơ Ảnh liền truyền

đến: “Tiểu thư, tiểu thư, người ở chỗ nào?”

Đôi mắt Nam Thừa Diệu tối sầm lại, thờ ơ lên tiếng: “Mộ Dung Thanh?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.