DOÑA BÁRBARA - Trang 173

CHƯƠNG IV:

Một cuộc bao vây

Đêm hôm ấy, những người làm thuê ở trại Altamira bàn tán rất nhiều về

sự việc vừa xảy ra. Đây là lần đầu tiên, họ được biết tin là Doña Bárbara đã
để cho cánh tay mình bị vặn. Và sáng sớm ngày hôm sau, khi mọi người đã
sẵn sàng yên cương thì Antonio dặn thêm.

— Những người có súng ngắn nên mang theo, không phải là thừa đâu,

bởi vì rất có thể hôm nay chúng ta không chỉ chiến đấu với những con gia
súc.

Pajarote trả lời:

— Tôi ấy à, tôi không mang theo súng lục, bởi vì súng lục của tôi đã có

việc của nó. Nhưng biết đâu, có khi cần đến, tôi đã giấu sẵn dưới áo giáp
con dao nhọn này rồi. Nó chỉ dài nửa sải, nhưng cánh tay vươn dài sẽ tạo ra
những vũ khí lợi hại khác.

Với một khí thế như vậy, họ xuất phát trước lúc mặt trời mọc, hướng về

phía khu vực Rừng Tối, do Santos dẫn đầu. Chỉ có năm người làm thuê
trung thành ở lại trại mà anh đã gặp lúc mới trở về, và ba người nữa vẫn
sống ở đồng cỏ mà Antonio phải nài nỉ mãi mới thuê được, bởi vì Doña
Bárbara đã làm hợp đồng với tất cả người chăm gia súc ở đây, với dụng ý là
không cho trại Altamira tăng thêm người làm. Tuy ít, nhưng những người
của trại Altamira đều là dân thảo nguyên chính cống, cưỡi ngựa rất giỏi, và
sẵn sàng “tự nhân lên” để giúp sức cho người nào đến đây đương đầu với
mụ thủ lĩnh vùng Arauca này.

Đồng cỏ vẫn như còn đang ngủ: tối đen và yên lặng, dưới ánh sáng

nhấp nháy của các vì sao. Ngựa càng đi xa nhà thì tiếng vó càng vang xa
trên những lối mòn. Những con bò hoang vội vàng bỏ chạy tìm chỗ trốn, khi
đánh hơi thấy có người. Đó là những mảng đen hơn bóng tối di động giữa
đồng cỏ, đó là tiếng xào xạc của đồng cỏ lung lay rung động bởi những con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.