DOÑA BÁRBARA - Trang 171

— Bác còn định làm công việc ấy đến bao giờ hả bác ngốc? – Cô bé

giận dữ hỏi – Rồi bác sẽ hối hận ăn năn, vì cái tội mang lời qua tiếng lại.
Bác hãy đi đi, đi ngay đi!

Nhưng ngay lúc đó, Santos nói xen vào, anh đứng đó đã lâu, và đã nghe

hết câu chuyện của lão ngốc với cô bé.

— Để lão ấy đấy, Marisela. Nói nghe nào, lão Juan Primito, mụ ấy

nhắn tin thế nào?

Lão giật mình quay lại, mỉm cười kinh ngạc, vờ đưa móng tay lên cào

cào mớ râu xoăn như cỏ dại. Lão nói lại những lời Doña Bárbara đã dặn.

— Lão về nói với bà ấy là sáng sớm mai tôi và những người nhà của tôi

sẽ đến khu vực Rừng Tối – Santos nói rồi đi vào trong nhà.

Chờ cho Santos không thể nghe thấy tiếng nói của nó nữa, Marisela

liền nắm lấy cánh tay lão Juan lắc mạnh và nói:

— Nếu bác còn trở lại đây với những lời nhắn nhe “ở bên đó” thì cháu

sẽ thả chó ra cho nó cắn bác đấy.

— Cô cho chó cắn tôi ư, đồng tử của mắt tôi? – Lão kêu lên, vừa xấu

hổ vừa buồn rầu.

— Thật đấy, cháu cho chó cắn bác thật đấy. Bây giờ bác đi đi, đi xa

cháu đi, đi càng nhanh càng tốt, đi cho khuất mắt cháu!

Lão Juan Primito trở về trại Miedo với nỗi buồn day dứt, bởi vì lão đã

bị “đứa con gái của mắt lão” xua đuổi một cách tàn nhẫn. Khi ra đi, lão rất
vui, chỉ vì muốn gặp lại nó. Hơn nữa, lão đã nói “những con rê-bu-dôn khát
máu” để báo cho Santos biết nên làm gì, chẳng phải là lão đã làm một việc
tốt đấy ư?

Nhưng khi về đến trại Miedo thì nỗi buồn ấy cũng tiêu tan, và sau khi

nhắc lại những câu nói của Santos Luzardo, lão bắt đầu nói về Marisela:

— Thưa bà, nếu mà bà nhìn thấy cô bé! Chắc hẳn bà không nhận ra cô

ấy đâu! Ái dà, cô bé sẽ có thể trở thành một cô gái cực kì xinh đẹp. Đôi mắt
đẹp quá! Đẹp hơn cả đôi mắt của bà, Doña ạ. Sạch sẽ bảnh bao, trông thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.