ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 113

Tiếng nói của Ranal dội vào những suy nghĩ của anh. “Ở đây quá im

ắng một cách chết tiệt”, anh ta thì thào. “Để tôi mang theo cái kèn túi của
tôi có phải hay hơn không”.

“Suỵt”, Morgan nhắc nhở Ranal. “Bỏ mũ xuống đi”.

Ranal giật mạnh chiếc mũ như hề của anh ta xuống rồi vò trước ngực,

hai mắt nhíu lại trước những tấm kính cửa sổ nhiều màu sắc như thể anh ta
đang chờ Chúa Jesus cùng các tông đồ của ngài dàn trận địa mai phục.
Morgan đã rất sáng suốt khi để các thành viên còn lại trong thị tộc của anh
ở chỗ mấy thùng rượu to bự mà Dougal đã chuẩn bị. Sau cái chết của
Angus, Ranal là người thân thiết nhất của anh, và bởi vậy anh đã chọn
Ranal là người làm chứng cho anh.

Rồi một cơn đau thình lình chạm vào anh. Anh nhớ tới sự không

ngoan từng trải cùng giọng lưỡi chua cay của cha anh. Những người trong
thị tộc của anh chẳng quan tâm đến điều gì ngoại trừ những hũ đựng rượu
tiếp theo của họ xuất hiện từ đâu mà thôi. Ít nhất nếu Angus còn sống,
Morgan còn có người để cùng bàn bạc. Nhưng nếu Angus còn sống,
Morgan sẽ không thể bước qua hai hàng ghế tưởng như vô tận đến bệ thờ
này.

Dougal Cameron đứng ở phía cuối lối đi, khuôn mặt râu ria của ông

bình yên như một vị thần. Morgan cố kìm một tiếng gầm gừ giận dữ giữa
hồ nghi và không chắc chắn. Có phải cuộc hôn nhân này chỉ là một thủ
đoạn tài tình để xóa nhòa tội đồng lõa của Dougal với cuộc ám sát Angus
không? Nhưng một người cha hẳn phải điên mới giao phó con gái của ông
ta vào vòng bảo vệ của gã đàn ông có thứ quyền lực hợp pháp có thể đòi sự
trả thù tàn ác nhất mà không lo bị trả đũa. Và Dougal Cameron thì không
phải là một gã thần kinh.

Người của anh có thể đã rất vui lòng kết tội Dougal và hân hoan thấy

trước những hành động trả thù Morgan sẽ đổ lên đầu cô con gái mong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.