“Em có chắc không? Anh biết chuyện này có ý nghĩa với em như thế
nào”. Ánh mắt anh nghiền ngẫm gương mặt nàng. Nàng hy vọng nụ cười
tươi tắn của nàng có thể xóa đi bất kì nét thất vọng nào.
“Đi đi mà”, nàng khăng khăng, khẽ đẩy nhẹ vào vòm ngực bất động
của anh. “Những người MacDonnell chúng ta luôn biết tự chăm sóc bản
thân mà”.
Nang hi vọng nụ cười toét miệng đáng yêu sẽ gỡ nứt nét mặt rắn đanh
của anh. Chứ nàng không hề được chuẩn bị cho cái nhìn mờ mịt dữ dội của
anh.
Anh khum lấy gáy nàng trong lòng bàn tay rồi nghiềm ngẫm môi nàng
trong một cái hôn nóng bỏng. “Phải rồi, cô bé. Và em đừng bao giờ quên
nhé”.
“Không chắc đâu, tình yêu của em”, nàng thì thầm khi anh đã đi.
Sabrina biết nàng nên quét xung quanh lò sưởi và mặc bộ quần áo
khác nhưng nàng không thể kháng cự việc đánh cắp một chút thời gian để
thưởng thức hương vị hạnh phúc của nàng. Bị quyến rũ bởi nét đẹp thô ráp
nhưng lộng lẫy của thế giới phía xa ngoài cửa sổ, nàng chăm chú nhìn con
đường chật hẹp chạy quanh co và tự nhủ thầm nàng có thể là người đầu tiên
nghe thấy tiếng hét vui mừng “Nhà Cameron đang đến!”. Hơi lạnh rỉ qua
những ô cửa kính biến dạng, nhưng nàng vẫn cảm thấy ấm áp bởi những
món quà bí mật nàng mang trong trái tim.
Morgan hiện dần lên ở phía bên dưới, lội qua những đụn tuyết hướng
về phía cánh đồng cỏ ráp với con đường. Anh trượt chân trên con đường
đóng băng, gần như mất thăng bằng và Sabrina mỉm cười, tưởng tượng đến
những lời chửi thề đầy màu sắc bắn qua làn gió buốt. Bất chợt những giọt
nước mắt làm đôi mắt nàng cay cay. Người đàn ông nàng yêu không phải vị