ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 340

Anh đứng sát mép giường, không biết nên ngồi ở đâu, và cũng không

biết nên nhìn về đâu. Ánh mắt anh đang hướng về nơi chiếc chăn phồng
lên, dưới đó là đôi bàn chân của Sabrina đang bị nép cứng. Nàng nhìn chằm
chằm vào lòng mình mà không hề chú ý đến anh đang đứng bên cạnh. Vẻ
lạnh lẽo của nàng làm anh biết rằng anh không được mời ngồi xuống chiếc
giường của nàng. Cũng như anh không hề được chào đón ở nơi này. Anh
cảm thấy một cơn tức giận nữa, đáng sợ và mãnh liệt hơn.

Anh giang cánh tay, có ý đưa cho nàng bó hoa. Anh đã đào bới điên

cuồng trên những lớp băng, lôi cả bụi cây dại này lên với sự liều lĩnh tuyệt
vọng như một kẻ ăn mày nhìn thấy đồ ăn. Khi Sabrina nhìn thấy bó hoa,
gần như đã héo úa – một bó hoa dại. Một phụ nữ như Sabrina không đáng
phải nhận bó hoa dại này, nàng hoàn toàn xứng đáng nhận một bó hoa hồng
thật lớn và đang tỏa hương thơm ngát.

Morgan những muốn lôi bàn tay mình trở về, và ném bó hoa vào lò

sưởi, nơi hợp với chúng hơn là đôi tay của Sabrina. Nhưng đã quá muộn.
Những ngón tay thanh nhã của nàng đã đón lấy bó hoa bầm dập, nhẹ nhàng
tựa như không muốn làm cho chúng thêm đau đớn.

“Cảm ơn anh, bó hoa đẹp lắm”, nàng dối anh, để bó hoa lên trên tấm

chăn.

Morgan xoay một chiếc ghế lại gần giường nàng rồi ngồi xuống. sự im

lặng thật nặng nề.

Sabrina nhẹ nhàng cất tiếng. “Tôi rất tiếc về chuyện của Pookah”.

Morgan cảm thấy lời của nàng rất chân thành. Ngọn lửa đau buồn bắt

đầu thiêu đốt tâm can anh. “Nó sẽ không bao giờ cảm thấy đau đớn nữa”.

Một tiếng cười chua xót khẽ rung lên. “Đó là những gì Eve đã nói về

cha anh. Nó hẳn là quan niệm của người MacDonnell khi đối mặt với chết
chóc”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.