ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 404

nàng, mang theo cảnh tượng của bầu trời xanh rộng mở và những đỉnh núi
phủ đầy tuyết trắng. Mùi gỗ thông trộn lẫn xạ hương đầy nam tính.

Đôi mắt Sabrina bật mở khi nàng nhận ra Morgan đang tựa mình đầy

lười biếng vào lưng chiếc trường kỉ, như uống lấy từng lời đám đông đang
tuôn ra. Lạy Chúa nhân từ, nàng nghĩ, anh đứng đó bao lâu rồi? Ít nhất
cũng có một lần tất cả những người khác quên đi sự hiện diện của anh. Bọn
họ quá bận rộn để nhìn chằm chặp vào đôi chân nàng. Hơi thở của anh,
ngọt ngào, nóng bỏng, không vương chút mùi sâm banh – khuấy động
những dải lụa viền ren trên đỉnh đầu nàng. Nàng nhẹ kéo chiếc khăn lên
che đi bầu ngực nóng ran của nàng khi nhận thức được thế đứng ngẫu nhiên
tạo điều kiện cho anh.

Quý ông kia dường như vẫn miệt mài để đi đến kết thúc câu chuyện

đau lòng của anh ta. “Cô Cameron đã bị văng khỏi xe ngựa. Gãy cả hai
chân, Rất khó lành lại được, tôi e là thế”.

Một giọng khôi hài đến từ sau chiếc trường kỉ. “Tôi đã từng mất con

ngựa cái như thế. Thật đáng buồn. Tôi đã phải bắn nó”.

Lời nhận xét không chút lịch sự của Morgan đã kéo theo những cái

đầu, kể cả của Sabrina, quay về phía anh. Anh trông chẳng buồn phiền chút
nào. Đôi mắt xanh của anh còn rõ ràng đang lấp lánh với niềm phấn khởi
nữa kìa. Những người hâm mộ Sabrina nhìn anh trừng trừng.

Một bàn tay rụt rè chạm vào tay nàng. Tạ ơn Chúa vì sự xao lãng này,

Sabrina quay lại và thấy một cô gái trẻ nhìn nàng chăm chú với mối thương
cảm chân thành, gương mặt cô lồng trong mái tóc quăn màu xám. “Chân
của cô ấy, cô Cameron? Chúng có khiến cô đau không?”

Sabrina thở ra nhẹ nhõm. Sức khỏe của nàng luôn là một chủ đề an

toàn. “Thường xuyên lắm. Nhất là trước cơn mưa, chúng đau kinh khủng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.