ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 131

Tôi đi qua đi về trước cửa phòng, càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Tính

cách của Nguyễn Cảnh không thể nào là thấy khó mà rút lui, huống gì, nhà
Hân quận công xem ra cũng không phải thua kém nhà Trang quận công kia
chứ? Đinh Ngọc ngồi nhìn tôi đi qua đi lại, không nói gì.

Qua ngày thứ tư, tôi nhìn sắc mặt u ám của Đinh Ngọc thì không thể

kiên nhẫn đợi thêm. Tôi phải đi tìm Nguyễn Cảnh hỏi rõ sự việc thế nào.
Rốt cuộc tình cảm mà anh ta dành cho Đinh Ngọc là sâu đậm bao nhiêu?
Rốt cuộc anh ta đã từng nói như đinh như sắt sẽ bảo vệ hồng nhan hôm ấy
chỉ là chót lưỡi đầu môi thôi sao?

Mặc cho Đinh Ngọc ngăn cản, chiều hôm đó, tôi cùng Gạo đến thẳng

cửa phủ Hân quận công. Mở cửa lần này lại là anh chàng người hầu hôm
trước, tôi lên tiếng:

- Ta đến tìm công tử Nguyễn Cảnh.

- Thưa tiểu thư, công tử đang bị cấm túc, không thể tiếp khách. – Anh ta

trả lời.

Tôi nghe mà choáng váng, Nguyễn Cảnh bị cấm túc, chuyện này là sao?

Thấy anh ta chuẩn bị đóng cổng, tôi kéo cánh cửa gỗ lại, tiếp tục hỏi:

- Tại sao Nguyễn Cảnh bị cấm túc?

- Tiểu thư, đây là việc trong phủ Hân quận công, tôi không thể nói được.

– Anh ta bày ra vẻ mặt khó xử.

- Vậy Nguyễn Hoàn đâu? – Tôi gắng hỏi thêm.

- Dạ, cũng bị cấm túc chung với công tử Nguyễn Cảnh. – Anh ta nói

xong thì đóng cổng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.