ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 134

- Đầu óc của con để đâu vậy? Ngày mai mẹ sẽ mời thầy thuốc đến khám

cho con.

Đinh Ngọc dạ một tiếng rồi nói đã no không ăn nữa, xin phép về phòng.

Tôi nhìn theo bóng dáng của chị, trong lòng cảm thấy xót xa.

***

Trước khi ngủ, tôi lôi hộp gỗ khắc họa tiết hoa sen ra. Mở hộp, bên trong

là một chiếc trâm cài tóc nhỏ, rất đẹp. Tôi nhẹ nhàng lấy ra, soi dưới ánh
đèn, là trâm cài bằng ngà voi, một đầu được đính một hạt ngọc trắng, trên
chiếc trâm có khắc một búp sen có thân cong cong, rất thanh nhã. Tôi càng
nhìn chiếc trâm càng thích, bèn lấy chiếc gương soi ra, thử cài lên đầu.
Trong gương phản chiếu lại khuôn mặt với đôi mắt lấp lánh nụ cười.

Trước khi lên giường, tôi cất chiếc trâm vào lại hộp gỗ cẩn thận, để hộp

gỗ sát bên cạnh chiếc hộp tôi để thư của Trịnh Khải trong tủ.

***

Ngày hôm sau thầy thuốc đến khám cho Đinh Ngọc, nói cơ thể không có

vấn đề gì, chỉ kê mấy đơn thuốc bổ. Mẹ cả thở phào nhẹ nhõm, nói may mà
không bị bệnh gì rồi sai người nhanh đi sắc thuốc.

Hôm nay là ngày hai nhà gặp mặt, tôi thấp thỏm đi ra đi vào. Đinh Ngọc

chỉ ngồi im lặng ở cửa sổ, nhìn ra khoảng sân, cả ngày không nói gì. Đến
chiều nhà Trang quận công đến, quận công và mẹ cả đã ngồi chờ sẵn ở gian
phòng khách. Tôi sai Gạo ra đó nghe ngóng, lát lát lại chạy vào kể cho tôi.

Tôi hỏi:

- Phan Huy có đến không? Trông như thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.