ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 12

dám mơ tưởng tới cuộc sống giàu có, mà chỉ cam lòng sống dựa vào người
cậu. Một hôm vào buổi tối, mấy người bạn kéo anh đến nhà đãi rượu, chơi
tới mãi tận nửa đêm mới về. Đi được nửa chừng, ba người bạn rẽ sang lối
khác, còn Liễu Tiên lọc cọc chống gậy lần đường về nhà. Anh nghĩ, hôm
nay ăn quá no, đêm mình phải đánh một giấc cho đã mắt. Đang men theo
đường về nhà bỗng nhiên vấp phải vật gì làm anh suýt ngã. Liễu Tiên cúi
xuống sờ, thì đó là một chiếc bao. Anh ngồi lên bao đợi một lúc lâu, song
vẫn không thấy tiếng người đi tới. Liễu Tiên mang chiếc bao ấy về nhà.
Thằng nhỏ ra mở cửa, trời tối quáng mắt, nó chẳng nhìn thấy Liễu Tiên
cầm gì. Đặt chiếc bao lên giường, Liễu Tiên cũng cởi áo đi ngủ luôn. Đến
canh năm Liễu Tiên trở dậy lấy chiếc áo xanh bọc lấy bao, dùng dây buộc
lại, rồi vội vàng mang ra khỏi nhà. Liễu Tiên rờ rẫm đi đến chỗ cũ, đặt bao
xuống. Lúc ấy trời vẫn chưa sáng. Liễu Tiên ngồi lên chiếc bao không rời
nửa bước.

Lát sau trời sáng dần, người qua lại mỗi lúc một đông. Liễu Tiên nghe thấy
có tiếng kêu than: "Hôm qua, lúc chập choạng tối, tôi cùng đứa con trai
mười tuổi tới đây thì trời tối mịt tôi muốn đi tiểu tiện nên bảo nó ngồi lên
bao, khi nào cha đi xong thì mang bao cho cha. Ai ngờ khi đi xong tôi bảo
nó: Bụng đói rồi, hãy mau mau tới cửa hàng ăn cơm . Tôi đi trước, nó đứng
lên theo sau. Trời tối mịt, vì sợ lạc, nên nó vội bám theo tôi. Thấy nói đến
cơm, bụng lại đói nên nó quên khuấy mất bao. Tôi cũng lú lẫn chẳng nhắc
nó một câu. Mãi đến khi tới cửa hàng ăn, mới biết nó để quên, thế là mất.
Tôi đánh nó. Chủ nhà khuyên tôi: ‘Đường sá Nam Kinh người đi kẻ lại
nườm nượp suốt ngày đêm, chẳng may mất rồi, đánh nó cũng chẳng tìm lại
được. Hãy đợi đến sáng mai ra đường kêu, may ra có người nào nhặt được
thì chia cho họ một nửa, hoặc nhờ trời gặp được người tốt thì chưa biết
chừng họ sẽ trả lại hết cũng nên . Trong bao của tôi có mười bảy lạng bạc,
ba tấm vừa lụa vừa vải và một gói đồ trang sức. Vì con gái sắp đi lấy
chồng, tôi phải vào thành mua sắm cho nó. Đây là số tiền mới bán ruộng,
nay mất sạch, lại cận ngày cưới, tôi biết làm sao bây giờ”. Rồi ông kêu
khóc thảm thiết. Người đi đường, kẻ nói thế này, người nói thế khác cứ ầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.