ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1217

- Gói gì vậy?
- Không phải, đây là vì người nhà cần một ít bạc, sai tôi mang chiếc mũ
đính vàng đi đổi. Nếu được tiền chè thuốc mình sẽ đãi cậu.
- Cô tớ - Chu Nhất nói, - sắp gả chồng cho con gái, nói với tớ là cần đánh
một chiếc trâm vàng để làm đồ trang sức, thôi thì đổi luôn chiếc mũ đính
vàng này cho tiện. Đổi độ bao nhiêu tớ xem xem thế nào, nếu dùng được tớ
đổi giúp cho.
Chu Nhất Quan định lôi ra xem. Trương Tam nói:
- Hàng cũ ấy mà, - Trương Tam nói, - sợ rằng không vừa ý thôi đừng xem
nữa.
- Cô tôi vốn chẳng biết gì đến lễ vật, vả lại cũng sắp cưới rồi. Cậu cứ cho tớ
xem sao. Chẳng lẽ cậu phải để tớ giật lấy mà xem ư?
Trương Tam đành phải cho xem, Chu Tam nói:
- Đây chỉ là hàng thủ công thôi, không phải là hàng xịn tại sao vành lại bẹp
thế này, mà khung mũ cũng bị cong, lại thủng mất một chỗ.
- Tốt nhất là cậu đi đánh cái trâm khác.
Chu Nhất Quan mồm thì bảo "được, được" nhưng cứ xem chiếc mũ ấy. Bên
trong chiếc mũ có thấy ký tên hình như là chữ Phùng ngoại lang, rồi nói với
Trương Tam:
- Hình như cậu không muốn nhờ tớ, thế thì tớ bảo cô tớ sẽ trực tiếp mang
bạc tới chỉ cần để cho cô ấy rẻ chút ít.
- Tất nhiên rồi.

Nói xong Trương Tam đi thẳng.

Chu Nhất Quan là một người láu lỉnh, anh nghĩ: "Trương Tam là tay cờ bạc,
vào tay nó là nó nướng ngay vào sòng bạc, ngay như vợ nó cũng có dám
đưa cho nó đâu, người thân này mù hay sao mà đưa cho nó? Đã vào tay nó
thì mất toi". Sau đó anh lại nghĩ: "Đã bảo nó đi đổi sao nó lại không biết là
bao nhiêu, tại sao vành mũ lại bẹp? Việc này thật đáng ngờ". Đang lúc nghĩ
ngợi thì thấy Phùng ngoại lang đi tới. Chu Nhất Quan sực nghĩ ra nói:
- Ông Phùng này, ông mới mất chiếc mũ đính vàng, nửa mạc bị thủng mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.