ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1285

Trong số họ chỉ có Lý Ma Tử là khó chịu, hắn nghĩ: "Con này không làm gì
được nó, đúng là mèo thèm có nem để thừa. Nếu mình cứ bám lấy nó, sợ
rằng nó lại làm ầm lên như hôm trước thì chẳng còn mặt mũi nào. Nếu cứ
để mặc nó thì mình không chịu nổi". Suốt ngày hắn cứ tính toán, suy nghĩ:
"Phải rồi, ngờ nghệch với nó sao được, không được người thì cũng được
tiền. Người như thế đến Bắc Kinh thì cũng được bốn năm mươi lạng. Ta
bán ngay ở đây cũng có mấy chục lạng, sợ gì không lấy được người mình
vừa ý, cần gì cái đồ cứng đầu cứng cổ". Chẳng mấy chốc thuyền tới Thiên
Tân, đây là bến đậu của thuyền lương. Mọi người đến đây đều yên tâm ăn
nhậu, chơi gái suốt ngày. Đúng là:
Đêm ngày trằn trọc tìm kế sống,
Ai ngờ rút cục gặp oan gia.
Vốn là, đứa ở cùng với Vương thị đi hỏi tin hôm trước, chính là cháu ngoại
của Lý Ma Tử. Tuy còn nhỏ nhưng nó rất khôn ngoan, nó từng nhờ Vương
thị khâu giày cho nó. Vương thị rất yêu quý, mỗi lần rảnh rỗi Vương thị
thường giúp đỡ, nên nó rất cảm động. Hôm ấy nó nói:
- Mẹ Từ, con có một chiếc áo mắc vào mui thuyền bị rách, nhờ mẹ vá giúp
có được không?
- Mang lại đây ta vá cho.
Đứa ở ấy ngồi bên Vương thị nói:
- Mẹ Vương sắp có việc vui mừng rồi, mẹ có biết không?
- Có việc vui mừng gì đấy?
- Con nói với mẹ nhưng mẹ đừng nói với Ma Tử nhé.
- Được rồi, cứ nói đi.
- Cậu Ma Tử gả mẹ cho người ta rồi. Hôm kia họ đã lên thuyền xem người.
Họ cố ý giả vờ đến xem mẹ. Họ ưng và đã đưa ba mươi lạng bạc làm sính
lễ, cậu con đòi bốn mươi lạng. Hôm nay người mối lại đến gọi cậu Ma Tử
tới quán rượu nói chuyện, hẹn giao tiền rồi khiêng người đi.
- Sao con biết?
- Con tới quán rượu hỏi tiền mua thức ăn, cậu con gọi vào cho uống rượu,
con nghe thấy nên về đây nói với mẹ. Nếu mẹ đến nhà ấy thì chuẩn bị trước
đi, đừng để đến lúc ấy lại cuống lên. Con cứ lo thay cho mẹ, không có gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.