ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1283

cũng vui vì hắn không thích mình. Mấy hôm sau thuyền tới Lâm Thanh,
mọi người nô nức đi cúng phúc thần, Vương thị cũng nói với mẹ của Lý
Ma Tử:
- Mẹ ơi cho con lên bờ tìm một chút rồi về ngay.
Chị cùng đứa nhỏ trên thuyền lên bờ, cứ gặp nhà hàng là hỏi thăm. Người ở
đây nói:
- Đúng là có việc ấy, năm ngoái có một thuyền lương bốc cháy ở đây. Quan
chuyển lương bị giam tới nửa năm, sau đó giải về Bắc Kinh giam tại nhà
lao Thông Thiên.
- Đêm ấy thuyền của họ mất mấy người? - Vương thị hỏi tiếp - Ông ấy có
mời một người họ Từ làm thầy, không biết các vị có biết hiện ông Từ có
còn không?
- Người chết xác vẫn còn chôn ở đây, chúng tôi không rõ họ tên. - Người ấy
nói.
Vương thị cứ hỏi đi hỏi lại nhiều người, nhưng không ai biết, sau cùng có
một cụ già nói:
- Tôi nhớ năm ấy ở miếu Đông Nhạc có một người ở thuyền lương lâm
nạn, sống ởđó một thời gian nhưng tôi cũng quên mất tên. Nếu cô muốn
biết hãy đến miếu Đông Nhạc hỏi đạo sĩ sẽ rõ.
- Thưa cụ, từ đây đến miếu Đông Nhạc bao xa ạ?
- Xa đấy. - Cụ già đáp. - Cả đi lẫn về cũng bốn năm dặm đường.
Vương thị định đi thì đứa nhỏ nói:
- Đi hỏi mãi bụng cũng đã đói, hãy về thuyền ăn bát cơm rồi hẳn đi. Bà đi
chậm, cả đi lẫn về cũng lâu đấy, hơn nữa cũng phải về thuyền nói với người
ta một tiếng, phong tục vùng này không phải đùa đâu.
Vương thị thấy nó nói phải, trở về thuyền nói với mọi người, song chẳng
thấy ai trả lời. Chỉ thấy Lý Ma Tử nhảy tới quát tháo:
- Con mẹ mày chứ, thuyền ta chở là thuyền quan, vận tải lương thực của
triều đình, ai dám bảo muốn đi thì đi, muốn dừng thì dừng. Tao lại không
được một xu một hào nào của mày, ai là người hầu của mày. Đừng có nói
phu nhân với tiểu nhân, còn làu bàu thì dây thừng đây ông trói lại rồi buông
cho mày xuống hà bá mà kiện. Nói thực với mày, chúng tao trên thuyền này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.