ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1322

Đời không phải cổ tích,
Sao tốn công đi tìm.
Thời Đại Lai về tới nhà gọi cửa, gặp chồng, Vạn thị nói:
- Em tưởng anh đi nhiều thì phải hai năm, mà ít ra thì cũng một năm, sao
anh lại về sớm thế?
- Một câu không nói hết được, em hãy đóng cửa vào.
Thời Đại Lai kể lại hết cho vợ. Vạn thị dân dấn nước mắt nói:
- Quả là anh chết rồi được sống lại, vậy bây giờ anh tính sao?
- Trước khi chia tay, - Thời Đại Lai nói, - Phong Nhiễm Tử đưa cho anh
một trăm lạng bạc, trên đường anh tiêu pha tằn tiện định để lại một nửa số
bạc ấy cho em chi dùng, còn một nửa anh sẽ mang đi làm lộ phí, đến nơi
nào đó lánh tạm một thời gian, chờ cho hai người này thăng quan chuyển đi
nơi khác không còn lo gì, lúc ấy mới quay về làm cho ra lẽ.
Đang lúc tình cảm mặn nồng thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Vạn thị hỏi:
- Ai gõ cửa thế?
Người đứng ngoài nói:
- Tôi là hàng xóm, sang xin chị tí lửa.
- Sao đến giờ này còn xin lửa làm gì? - Vạn thị nói.
- Hàng xóm với nhau, - Thời Đại Lai nói, - không cho thì còn mặt mũi nào
nữa, thời thì cho người ta.
Anh ra mở cửa. Vừa rút then thì người đứng ngoài đạp toan cánh cửa. Bỗng
chốc bọn hung thần xông vào đầy nhà.
Chỉ thấy:
Người nào cũng:
Mình mặc chiến bào
Tay dao tay gậy,
Sát khí đằng đằng,
Mặt mày dữ tợn.
Sáng rực đuốc đèn
Hét hò dậy đất.
Ngỡ là bọn cướp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.