ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1321

tới hai viện phủ, án, xin gửi văn thư cho hai viện ở Giang Tây biết để phối
hợp tiêu trừ. Tất cả đã bố trí xong xuôi. Chỉ mong bắt được Thời Đại Lai
thì mới truất được nỗi uất hận này.

Thời Đại Lai chân đau, sức khỏe chưa bình phục, tiền tiêu lại dư dả, dần
dần cũng vượt qua. Đi suốt tháng trời mới về tới quê. Hôm ấy đã về tới
thành Nam Xương, anh nghĩ: "Trời vẫn còn sớm, nghỉ tạm một lát rồi hãy
về", đang lúc do dự, ngán ngẫm cho nỗi oan ức của mình thì đụng phải Lữ
Du Chi. Thời Đại Lai vội cúi đầu, song Lữ Du Chi đã nhìn thấy, nói:
- Thời tiên sinh làm gì đấy? Về từ bao giờ thế!
- Bây giờ tôi mới về tới đây, vẫn chưa về nhà.
Lữ Du Chi nghĩ một lát nói:
- Thếà vẫn chưa về nhà ư? Sao anh về vội thế, ở đấy một năm hãy về có tốt
không?
- Không giấu gì anh, tôi và lãi Nhậm lúc đầu rất hợp nhau, không ngờ tới
nhiệm sở lão tham lam quá đáng, tôi đã mấy lần can ngăn nhưng lão không
nghe, tôi không thể tiếp tục ở được đành phải bỏ về.
- Vậy thì những người giúp việc lão ta có sao không, lão phải cho anh ít
tiền đi đường chứ?
- Triều Châu giàu có, những người giúp việc ai mà chẳng thích. Còn như
anh hỏi về tiền đi đường thì chẳng có một xu nào. Lão ta bỏ tôi, tôi bỏ lão
thì hỏi tiền đi đường sao được.
- Theo anh nói thì cũng cám cảnh cho anh thật. Hôm kia tôi cũng định cùng
một người đến Quảng kiếm anh ít tiền tạ ơn, thế mà cứ mất công mong
ngóng.
Thời Đại Lai tưởng Lữ Du Chi nói thật; cũng không để ý tới chỉ nghĩ tới
việc về nhà, rồi nói với Lữ Du Chi:
- Tôi vội về, ngày mai mời anh tới chơi.
- Tôi cũng muốn đi cùng anh, chúng ta đến đầu đường rồi hãy chia tay.
Quả đúng là:
Thấy cười mà tưởng khóc,
Giết người chẳng dùng dao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.