ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1319

vào phủ nữa . Đoàn người rút khỏi thành, đi mải miết suốt cả đêm. Được
chừng năm mươi dặm mới ngừng lại. Họ đặt Thời Đại Lai xuống. Phong
Nhiễm Tử nói với anh:
- Thời tiên sinh, chúng tôi đã làm anh phải khổ!
Thời Đại Lai nhìn Nhiễm Tử, nói:
- Đây là thực hay mơ, nếu không thì làm sao mà tôi được đến đây.
Phong Nhiễm Tử kể lại từ đầu đến cuối cho Thời Đại Lai nghe. Thời Đại
Lai nói:
- Như thế thì ta chẳng trách lão Nhậm được, anh cũng đừng bắt con gái
hắn.
Phong Nhiễm Tử lại kể cho anh nghe chuyện trả người con gái ấy. Thời
Đại Lai nói:
- Anh đã làm một việc như thánh nhân, tôi dù có chết cũng cam lòng. Song
chỉ có điều cứu tôi ra lẽ nào lại bảo tôi theo con đường của các anh.
Phong Nhiễm Tử nói:
- Chúng tôi cũng không khuyên anh làm theo chúng tôi, anh là người có
học, phải có khát vọng thăng tiến. Nơi này không ở lâu được, trời lại sắp
sáng, tôi chỉ còn một trăm lạng anh hãy cầm lấy làm tiền lộ phí về nhà.
Phải nhanh chóng đi khỏi nơi này, nhất thiết không thể nấn ná mà hỏng
việc.
Thời Đại Lai nhận bạc nước mắt giàn giụa nói:
- Tôi hết sức cám ơn anh đã quan tâm, tôi không biết lấy gì để đền ơn cứu
mạng này, trượng phu có lòng xin đợi đến dịp khác bây giờ không sao nói
hết được.
Đôi mắt giết người không chớp của Phong Nhiễm Tử cũng phải nhỏ mấy
giọt nước mắt lạnh như thép, nói:
- Tiền đồ rất đáng quý, tôi không thể ở đây lâu mà nói được.
Nói xong vội vã ra đi. Thời Đại Lai nhìn theo chỉ thoáng một cái đã đi tới
mấy dặm. Đại Lai chầm chậm nai nịt gọn gàng rồi thong thả lên đường.
Trong người anh có tiền ăn đường nên rất vững dạ, đi theo đường vắng, vừa
đi vừa nghĩ, Phong Nhiễm Tử quả là một trang nghĩa hiệp chân chính.
Đúng là:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.