ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 19

sức đào, được hơn hai giờ thì hố sâu khoảng ba thước, chúng hất Ngọc Phủ
xuống hố rồi lấp đất. Ba đứa vẫn cười nói như thường, không chút sợ hãi,
hình như từ lâu chúng đã quen với ngón nghề này. Gã mù sờ vào gói bạc,
mỉm cười, còn vợ hắn dọn sạch những vết máu trên đất. Suốt ngày hôm đó
chúng không mở cửa hàng, đến tối ba đứa ăn uống phè phỡn, rồi cười ha hả
với nhau. Hôm sau Lý Tâm Sở lại mở cửa hàng như thường lệ. Ngày thứ ba
chúng không mở cửa hàng, lại mua thịt cá về ăn uống. Cứ như thế đến nửa
tháng, không ai hay biết.
Thương thay, vợ Ngọc Phủ, là sản phụ, lại mắc bệnh bại liệt chỉ ăn mà
không làm được việc gì. Con trai mới lên bốn tuổi, còn thơ dại. Mẹ con ở
nhà mong ngóng, nghĩ: "Đã bỏ đi đâu lâu ngày như thế, không thiết đến
nhà cửa, chắc rằng không về nữa". Chỉ có một người gọi là Lão Tô, đã hơn
bảy mươi tuổi, hằng ngày đến bế đứa trẻ đi lang thang khắp nơi, hỏi han tin
tức Nhà vốn thu mua vải vụn, ngày ngày có người mang đến bán, song
những người đó đều không hay biết gì về Ngọc Phủ. Vợ Ngọc Phủ mòn
mỏi ngóng đợi tin chồng, cảnh ngộ thật là thê lương.

Ai ngờ đâu đống xương Vô Định,
Vẫn còn trong mộng gái phòng khuê.

Các bạn thử nghĩ xem, sự việc độc ác ấy bao giờ mới đưa ra ánh sáng, nỗi
oan ấy bao giờ mới được báo thù. Cổ nhân có câu:

Chủ định trồng hoa, hoa không mọc
Chẳng màng cắm liễu, liễu xanh tươi.

May mà trước đây Ngụy Ngọc Phủ kết nghĩa anh em với Phó Tứ Quan, anh
cũng là người thu mua vải vụn, vì tuổi ít hơn nên làm em. Một hôm anh
mang bốn năm mươi tấm vải đến thành Gia Hưng bán. Đi khắp thành mà
chỉ bán được sáu bảy tấm. Vừa tất tả đi qua cửa hàng Lý Tâm Sở thì thấy
một người đàn bà xinh đẹp, đậm đà, ăn mặc gọn gàng, gọi mua vải. Phó Tứ
Quan đưa vải tới, người đàn bà xem xong mua năm tấm. Phó Tứ Quan đòi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.