ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 204

- Nhà nó giàu tới mấy vạn, sao bỏ ra ít thế.
Sau đó, người trong họ đã bẩm lên mấy lần song vẫn bị giam. Hai anh em
chẳng còn cách nào, đành yên phận ngồi tù chờ xét xử.

Họ bị giam từ tháng tư cho tới tháng mười hai mà vẫn không được đưa ra
xét hỏi. Nhân dịp cuối năm có quan Thanh quân sảnh đích thân xuống tận
nhà giam thanh tra. Anh em họ khóc lóc, quỳ xuống van xin:
- Chỉ vì chúng con bỗng chốc ngu tối, kiện nhau về chuyện gia tài, ngài Vũ
đã giam chúng con tám chín tháng mà không xét hỏi. Năm hết tết đến,
chúng con vẫn không được về thămmẹ già.
Kêu xong, hai người lại khóc lóc, quan Thanh quân nói vớihọ rằng:
- Anh em ngươi đã hòa thuận với nhau, chờ ta đi gặp ngài Vũ, các ngươi rồi
sẽ được tha.

Hai anh em họ cảm ơn, chờ tin tức. Quả nhiên quan không về dinh thự, tới
ngay chỗ quan Hình sảnh bàn việc xin tha cho anh em họ. Được quan Hình
sảnh bằng lòng, quan Thanh quân lại cho người báo để anh em họ biết tin.

Đã hai mươi chín tháng chạp họ vẫn không thấy được tha. Nào ngờ, ngay
đêm ấy quan Hình sảnh sai lính coi tù viết đơn trình lên nha mônnói hai
người này ốm. Người nhà vẫn không hiểu tại sao họ vẫn không được tha,
lại mang rất nhiều lễ vật biếu những người coi tù. Lúc ấy họ lại được tin hai
người đột ngột mắc bệnh chết. Thế là hai người vợ cùng hai đứa con và tất
cả hơn trăm người trong gia đình mua hai chiếc quan tài đặt trước cửa ngục
khóc than vang trời dậy đất, người xa kẻ gần đến xem đông nghịt, tắc
nghẽn cả đường phố. Ai nhìn thấy cũng phải thương xót.

Hai đứa con trai trạc mười bốn, mười lăm tuổi, mặc áo xô, chít khăn xô
khóc lóc thảm thiết, ngất đi sống lại. Chúng cứ gào lên:
- Bà con ơi! Đau đớn khóc lóc cũng chẳng ích gì. Chúng con phải liều
mạng, ngay đêm nay tới Bắc Kinh đưa đơn tố cáo may ra mới giải được nỗi
oan khuất này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.