ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 337

- Không.
Ông nổi giận:
- Vợ chồng chung giường, lẽ ra chẳng chuyện gì không nói sao lại chối
rằng không?
Vương thưa:
- Chồng tôi vắng nhà lâu chưa về.
Ông nói:
- Tuy nhiên, phàm những kẻ bỡn cợt người đều cười người là ngu để khoe
mình thông tuệ, thế mà mụ lại nói không kể với một ai cả, toàn lừa dối sao?
Bèn sai kẹp mười ngón tay. Bất đắc dĩ Vương phải khai thực:
- Tôi có nói với người họ Túc.
Tức thì ông Ngô tha Ngạc sinh, cho bắt Túc. Túc đến khai:
- Tôi không biết. Ông bảo:
- Đã ngủ đêm ở nhà dâm phụ ắt chẳng phải kẻ sĩ lương thiện.
Sai kìm kẹp nghiêm ngặt. Túc phải khai:
- Quả thật có lường gạt cô gái, nhưng từ khi đánh mất giày thì không dám
đến nữa. Thực không biết gì về việc giết người.
Ông nổi giận mắng:
- Những đứa đã leo tường thì có việc gì mà không dám làm.
Lại sai kìm kẹp, Túc Giới không chịu nổi tra tấn, bèn tự nhận cả. Tờ khai
trình lên, ai cũng khen Ngô công xét đoán như thần. Bản án đanh thép vững
vàng như núi, Túc Giới đành vươn cổ chờ ngày hành quyết vào mùa thu.
Nhưng Túc tuy buông thả vô hạnh, vẫn là danh sĩ xứ Đông. Nghe tiếng
quan học sứ Thi Ngu Sơn là người giỏi giang bậc nhất, lại có đức thương
xót kẻ sĩ có tài, bèn viết một tờ đơn kêu oan, lời lẽ thảm thiết. Học sứ xem
tờ khai, trăn trở suy nghĩ rồi vỗ bàn nói:
- Người này oan thật rồi!
Bèn xin với Viện, với Ty chuyển bản án về xét lại. Ông hỏi Túc:
- Giày đánh rơi chỗ nào?
Túc nói:
- Tôi quên mất, nhưng khi gõ cửa nhà Vương thị thì vẫn còn trong ống tay
áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.