ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 582

lên, cứ luôn mồm niệm Phật. Song con thì vô cùng sợ hãi, nghĩ rằng tiền
của không dưng đem tới, sẽ vì tiền mà mang họa.
(1) Thoi: bằng năm mươi lượng (ND).
Thi Công nói:
- Số bạc ấy trời cho, vì sao mà nàng sợ?
- Một là sợ con con giấu con. - Người mẹ nói. - Hơn nữa tục ngữ có câu:
Của phù vân nó vần xuống biển. Mẹ con tôi có khổ cũng do số kiếp đã định
trước rồi, làm sao có thể thay đổi được? Thưa ngài, xin ngài hãy nghĩ cho:
con là người quả phụ không nghề nghiệp, mẹ con sống rất cực khổ. Tuy là
chồng chết phải theo con, song sao có thể nghe theo một đứa con ít tuổi?
Thấy việc ấy, ai mà không truy hỏi? Nếu như nó lấy cắp về mà cứ lờ đi,
theo nó ăn uống, lâu sau rồi cũng sẽ sinh sự, lúc ấy con lại mắc phải tội
không nghiêm khắc dạy con. Đó chính là không hiểu được phép vua, khi
chết đi gặp chồng con sẽ vô cùng hổ thẹn. Vì con nhiều lần truy hỏi, nó vẫn
không nói rõ. Sợ sinh ra việc chẳng lành, con bảo nó vứt đi, nhưng nó cứ
tiếc. Con bảo: "Nếu con không nói rõ lai lịch số bạc này, thì ta sẽ đưa con
cùng số bạc ấy tới cửa quan?". Khi đó Kim Hữu Nghĩa mới nghe theo lời
con, không cần số bạc này nữa. Nó nói: "Đương nhiên là nó có lai lịch".
Đêm ấy con đang ngủ, thấy văng vẳng bên tai có tiếng người thì thà thì
thào, nghe không rõ. Con nghĩ rằng số bạc này là của người nói chuyện
mang tới. Nó gối đầu lên tráp ngửi thử thì lạ thay đó là bạc thật. Con đành
nghe theo nó ôm tráp đến buồng phía đông. Nó gối đầu lên tráp ngủ. Con
cũng tắt đèn đi nằm, nhưng không sao ngủ được. Đến ấy chưa đến canh ba,
bỗng thấy Kim Hữu Nghĩa gọi: "Hỏng rồi, mẹ ơi đến mau”. Con vội dậy,
thắp đèn, đến buồng phía tây xem: thấy Kim Hữu Nghĩa sợ hãi, mặt tái
nhợt, kêu là có ma. Nó nói: "Con gối đầu trên chiếc tráp khảm vàng, nhắm
mắt, cứ mơ mơ màng màng không sao ngủ được. Thấy năm đứa bé, đeo
yếm băng vải đoạn màu đỏ, tay dắt tay, cười khúc khích nói: “Kim Hữu
Nghĩa, tiếc thay ngươi không gặp vận may, chiếc tráp không còn chỗ chúng
ta nữa. Bây giờ xin báo cho người một tin, ngươi phải nhớ rõ nơi đến: chỗ
ấy cách đây ba dặm, đó là nhà Phú Gia - chúng ta đều ở đấy. Người muốn
tìm ta thì tới đó. Nói xong chúng dắt tay nhau đi ra. Con giật mình tỉnh dậy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.