ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 617

động rèm, rồi thấy một người mặc áo màu lá hẹ, đi giày đỏ lẻn vào phòng.
Anh vội đứng dậy sang phòng phía tây. Mẹ anh đang thắp đèn làm việc.
Thấy Thụy Long vào, mẹ anh hỏi:
- Bài vở tối nay con học xong chưa?
- Con tự nhiên quên mất một điển cố, con đến tìm sách tra xem nó thế nào!

Vừa nói anh vừa tới giá sách. Tuy tìm sách, song anh lẳng lặng để ý dò tìm
nhưng chẳng thấy gì. Anh buồn rầu cầm một cuốn sách bước ra. Cứ sợ
trộm nấp trong bóng tối, lại không dám nói, e rằng mẹ sợ. Đêm ấy anh
không sao chợp mắt được. Tối hôm sau, đọc sách đến canh một, anh hoảng
hốt thấy rèm buồng phía tây lại động, và vẫn thấy người mặc áo xanh đi
giày đỏ y như hôm trước vào phòng. Hàn Sinh vội vã chạy sang, gọi:
- Mẹ ơi!
Tiếng gọi là Hàm Văn thị giật mình, nói:
- Con không học à? Vì sao mà hoảng hốt đến thế?
Thấy mẹ hỏi, Hàn Sinh không còn cách nào khác, đành nói thực:
- Vừa thấy có người vào đây, con vội chạy sang thì không thấy đâu cả. Tối
qua cũng như thế.
Hàn Văn thị nghe xong thấy lạ, nói:
- Nếu có kẻ xấu ẩn nấp ở đây, thì sợ thật. Con hãy soi đèn xem sao.
Hàn Sinh soi đèn xuống gầm giường, nói:
- Mẹ ơi! Vì sao đất dưới gầm giường lại cao gồ lên như thế?
Hàn Văn thị vội nhìn xuống; quả là đất gồ lên thật, bà nói với con:
- Ta hãy khiêng giường ra và nhìn kĩ xem sao.
Hai mẹ con hì hục khiêng giường ra bới chỗ đất gồ lên, thấy một chiếc
hòm, bất giác trống ngực đánh hơn trống làng, Hàn Văn thị vội tìm một
đoạn sắt cạy hòm ra. Bà bủn rủn cả chân tay.
Thấy hòm đựng đầy vàng bạc, Hàn Sinh vô cùng sung sướng, nói:
- Mẹ ơi! Quả là của đến tìm người!
Văn thị thấy thế, quát:
- Nói bậy, làm gì có chuyện đó! Đúng là tiền của nhưng là tiền của bất
nghĩa, đừng có động vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.