ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 642

Lương Hồng, Mạnh Quang vĩnh viễn không rời bỏ quê hương, vợ chồng
vui vầy đầm ấm tới già. Ngờ đâu tối qua đi ngủ, thì sáng nay đã về nơi chín
suối. Lay gọi anh cũng chẳng thua, sao anh nỡ bỏ em mà đi đâu vội mấy,
thầy thuốc chưa kịp gọi, thuốc thang chưa kịp uống. Khiến em không sao
hiểu nổi, làm sao mà em yên lòng. Người biết, bảo là anh chết do số mệnh,
người không biết bảo là em hại anh. Sợ nhất là nỗi oan này không sao giãi
bày được. Anh ơi! Chắc rằng kiếp trước anh chưa hái sen tịnh đế(1). Vì sao
anh không nghĩ tới em, bỏ mặc em sống thê thảm một mình? Biết bao đau
khổ, trông chờ mong đợi anh về, ai ngờ mới một đêm đã phải chia li. Anh
ơi! Anh hãy chầm chậm chờ em đi theo anh, cùng nhau làm bạn dưới suối
vàng. Anh ơi! Việc này chưa thỏa đáng, em muốn chết đi để giữ tròn trinh
tiết, nắm xương em ai người chôn cất? Em tạm sống nơi trần thế cầu mong
gia tộc giúp đỡ, mời cao tăng về lập đàn tràng tiễn đưa anh.
(1) Sen tịnh đế: loại sen có hai bông hoa nở trên cùng một gốc. Người ta
thường ví với tình ân ái vợ chồng (ND).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.