thương.
Khai xong, quan lệnh áp giải ngay Chu Vũ tới chỗ hắn giết Sử Chính
Cương, khám nghiệm thi thể, xác đã bị chó sói ăn chỉ còn lại những mảnh
xương đầu và chân tay mà thôi. Lệnh cho lão Sử nhận lấy xương, cho
người chôn ngay tại chỗ. Sói lắc đầu vẫy đuôi rồi bỏ đi. Trở về nha môn,
quan giam Chu Vũ vào ngục. Rồi gọi vợ chồng Vương Gánh Nước tới,
quan mắng:
- Vương Gánh Nước không giữ được đạo làm chồng, Trần Thúy Thúy dâm
đãng làm bại hoại danh tiết. Vụ chết người này là do ngươi gây ra. Mỗi đứa
đánh một trăm gậy, đuổi ra khỏi thành.
ThaKiều Cảnh Tinh, tâu trình cụ thể lên cấp trên, trảm thủ Chu Vũ.
Lão Sử về nhà, bảo con dâu nuôi con nuôi để hương khói sau này. Con dâu
lại là người rất hiếu thảo. Từ đó ông bà già đủ ăn đủ mặc. Sống tới ngoài
bảy mươi tuổi mới qua đời. Con dâu của ông bà cũng là người có tuổi thọ
cao. Kiều Cảnh Tinh từ đó hết lòng làm việc thiện, cứu nhân độ thế, ăn nên
làm ra. Chỉ trong mười năm trở thành giàu có, con đỗ tiến sĩ. Vương Gánh
Nước bị đuổi ra khỏi thành. Vợ anh ta vẫn tiếp khách làng chơi như cũ. Hà
Nhị Oa làm tay sai cho Sử Chính Cương, thời ấy đã thông dâm với Trần
Thúy Thúy. Nay thấy Sử Chính Cương và Chu Vũ chết, muốn độc chiếm
Thúy Thúy. Về sau, tranh nhau với khách làng chơi, bị chúng giết chết, rồi
tẩu thoát. Vợ chồng Vương Gánh Nước sau cũng bị chết trong ngục.
Các bạn thân mến, Sử Chính Cương hà khắc, bất hiếu với cha mẹ, sống
dâm đãng, chỉ muốn bắt nạt người. Ai ngờ hắn bị chết, xác làm mồi cho
chó sói. Vợ hắn là người hiền thục, nuôi con nuôi xây dựng gia đình, cuối
cùng được hưởng tuổi thọ cao. Chu Lão Ngũ không làm ăn ngay thẳng,
hung ác dâm đãng dù có giữ kín đến đâu, cuối cùng vẫn bại lộ, bị chém đầu
giữa pháp trường. Vương Gánh Nước buông thả vợ dâm loạn, vợ chồng
chết trong ngục. Hà Nhị Oa chỉ đường cho người làm việc ác cuối cùng