ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 83

cha để lại đã khánh kiệt. Từ đó sinh ra buồn chán, chỉ sống dựa vào đơn từ
kiện cáo của người khác. Hôm ấy anh ta dọn nhà, Đổng Cận Tuyền đưa lễ
tới mừng. Tưởng Vân vui vẻ nhận lễ, chọn ngày mang danh thiếp tới mời,
bày biện cỗ bàn thịnh soạn. Đêm ấy, khách ăn uống đều là những người
láng giềng. Những người này đều làm nghề thủ công, vốn thô lỗ và thật thà,
họ ham thích rượu thịt, ăn uống thả sức, song đấy tri huyện không phải là
thói xấu. Còn Tưởng Vân thì tỏ ra là người có học, am hiểu thời thế, nói
năng ngọt ngào, khiến mọi người ngồi im thin thít, chẳng ai chen vào được
câu nào. Chỉ có Triệu Tương am hiểu đôi thút, dịu dàng nhã nhặn, tuổi lại
còn ít, ngồi ở cuối chiếu đúng vào mâm của gia chủ, bởi thế hai người
chuyện trò rất tâm đắc.

Đêm ấy tan cuộc, Triệu Tương về nhà khoe với Vương thị rằng Tưởng Vân
thường lui tới cửa quan là một người tài giỏi hòa nhã, đối đãi với mọi người
rất chu đáo lịch thiệp.

Vương thị nói:
- Con không có anh em, có được người láng giềng như thế, con nên kết
nghĩa.
Sáng hôm sau, Triệu Tương sang tạ ơn. Tưởng Vân cười nói:
- Tôi rất xấu hổ, cỗ bàn quá đơn sơ, thật là có lỗi. May được anh quan tâm,
hiện vẫn còn rượu ngon, anh ngồi lại đây uống với tôi chén rượu, rồi chúng
ta cùng nói chuyện.
Triệu Tương vội vã đứng dậy từ chối. Tưởng Vân cứ nài, không cho về.
Thế là Triệu Tương ngồi lại uống rượu, cho mãi tận trưa. Từ đó về sau họ
thường qua lại uống rượu, chẳng giữ kẽ gì nữa. Một hôm, huyện đường có
việc kiện tụng, Tưởng Vân dậy từ rất sớm, rửa mặt, chải đầu rồi ra đi. Vừa
bước ra khỏi cửa, anh ta thấy bên thành giếng có một người con gái xinh
đẹp đang múc nước, lại gần, nhìn kĩ thì quả là người đàn bà ấy đẹp tuyệt
vời. Chỉ thấy:

Dáng vẻ dịu dàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.