ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 88

anh ta thật là bi đát, cửa nhà tan nát, tính mạng hiểm nguy, hầu như chết
một cách oan uổng. Từng có thơ rằng:

Cốt nhục tình nhà còn rất khó,
Huống hồ đem nó gửi người dưng.

Thiên cổ anh hùng xưa vẫn hiếm,

Sao nay nhẹ dạ kết đào viên.
Sau khi kết nghĩa, hai người ngày càng thân thiết. Đúng vào năm ấy hạn
hán lụt lội, giá thóc tăng vọt, tới bốn lạng bạc một thạch. Triệu Tương ra
chốn đô thành, trở về buồn rười rượi. Vương thị cứ gặng hỏi vì sao, Triệu
Tương đáp:
- Chẳng có việc gì khác, chỉ vì trời hạn hán mất mùa, gạo thâu củi quế. Con
nghĩ, miệng ăn núi lở, cứ ở nhà, mai ngày lấy gì độ thân. Con định đi buôn,
nhưng lo rằng việc nhà không ai trông cậy. Bởi thế đi cũng dở, ở không
xong, cứ chần chừ không định được.
- Mẹ cũng đã tính cho con từ trước. - Vương thị nói. - Chỉ sợ con từ nhỏ
đến giờ chưa từng xa nhà, vả lại hàng có nhiều loại, không biết buôn bán
loại nào cho có lãi. Nay con muốn đi xa, mà làm trai phải có chí bốn
phương, mẹ đâu dám ngăn cản con. Còn người trông coi việc nhà, con cũng
không cần phải nghĩ ngợi, đã có anh Tưởng quan tâm. Song không biết con
tới đâu mua loại hàng gì cho có lãi.
- Con được biết Hồ Quảng thóc gạo rẻ. - Triệu Tương nói. - Con có một
người bạn là Triệu Vân Sơn ở Lục Trần Hàng, nhà giàu có, khuyên con đi
buôn. Con đã bàn kĩ với anh ấy rồi, nếu đến đó mua gạo về, tính ra lãi tới
quá nửa.
- Nếu được bạn tốt dìu dắt, - Vương thị mùng rỡ nói, - thì mẹ chẳng cần
phải lo lắng, con hãy định ngày lên đường. Mẹ cũng thu xếp bán ít đồ trang
sức để lo chút vốn cho con, mua thêm được tí nào hay tí ấy.
Đêm ấy hai mẹ con bàn soạn xong xuôi. Sáng sớm hôm sau Triệu Tương
đến nhà Triệu Vân Sơn, hẹn ngày lên đường. Sau đó lại rẽ vào nhà Tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.