Hề Phụng Tiên nói:
- Tô huynh! Bữa nay may được gặp Bảo chúa. Chẳng bao lâu nữa uy
danh Thái Chiêu bảo lại nổi bật trên chốn giang hồ. Chúng ta ăn mừng một
phen được chăng?
Tô Kế Phi cười khanh khách đáp:
- Phải lắm!
Lão đưa mắt nhìn Triệu Tử Nguyên nói tiếp:
- Tử Nguyên! Hãy kiếm chỗ nào đi ăn no một bữa. Ăn xong rồi ngươi
nên đến ngay chỗ Ngụy Tôn Hiền.
Hề Phụng Tiên nói theo:
- Những mong Bảo chúa mã đáo thành công. Nếu Ngụy Yêm đưa cổ
chịu chém cũng là một thịnh sự. Bữa rượu này bọn lão phu dự chúc cho
Bảo chúa đặng thành công.
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Tiểu tử chỉ sợ thẹn với các vị.
Ba người vào một quán nhỏ ăn uống, hào khí nổi lên bừng bừng.
Triệu Tử Nguyên vì sắp có việc hệ trọng nên uống ít rượu. Còn Hề
Phụng Tiên và Tô Kế Phi uống đến say khướt.
Trời vừa tối, Triệu Tử Nguyên từ biệt hai lão ra đi. Vì hai ngày liền trong
thành xảy biến cố nên bữa nay đường phố không náo nhiệt như trước.
Thỉnh thoảng lại thấy một đội quân tuần tiễu đi qua. Đông thành bao phủ
bầu không khí khẩn trương.
Triệu Tử Nguyên xuyên qua mấy đường lớn, còn cách phủ Cửu Thiên
Tuế không xa mấy, chàng phóng tầm mắt nhìn ra thấy bên trong chỗ nào
cũng có đèn lửa. Những đội binh đinh đi lại tuần tiễu cực kỳ nghiêm mật.
Triệu Tử Nguyên chờ một lúc. Vừng trăng tỏ đã lên cao. Ngọn gió đêm
vi vút thổi. Bỗng thấy hai bóng người một trước một sau lướt đi rất lẹ.
Triệu Tử Nguyên mục quang sắc bén đã nhận ra. Tiếng ngực đập mạnh,
chàng tự hỏi:
- Phải chăng đây là Cái bang Bang chúa Long Hoa Thiên và Phi Phủ
Thần Cái? Té ra bọn họ cũng đến mưu hại Ngụy Tôn Hiền. Thế là ta có bạn
rồi.