ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 116

- Chiều trời biến ảo mau quá! Bây giờ chúng ta phải tìm chỗ nào ẩn mưa

đã chứ?

Tư Mã Đạo Nguyên gật đầu. Hai người liền cất bước đi theo con đường

nhỏ trong rừng rậm.

Đang đi giữa đường gió thổi mạnh hơn, trời mưa nặng hạt. Triệu Tử

Nguyên bị ướt như chuột lột.

Giữa lúc ấy chàng phát giác ra một điều quái dị. Tư Mã Đạo Nguyên cứ

gội mưa tiến về phía trước. Trên đỉnh đầu lão bốc lên làn hơi trắng. Những
hạt mưa rất dầy khi rớt gần tới đầu lão liền tự động đưa chênh chếch ra
ngoài, nên quần áo lão không ướt chút nào.

Triệu Tử Nguyên hô thầm trong miệng:
- ““Hỗn Nguyên Qui Chân”! Nội công lão này đã luyện đến trình độ

“Hỗn Nguyên Qui Chân” thì là một bậc cao thủ tiền bối, hiện nay không
còn mấy người làm thế được.”

Chàng còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe tiếng người nói chuyện giữa trận

mưa tầm tã. Chàng lắng tai nghe, thanh âm mỗi lúc một gần. Dĩ nhiên Tư
Mã Đạo Nguyên cũng nghe rõ, nhưng lão vẫn tiếp tục tiến bước dường như
chẳng để ý gì.

Triệu Tử Nguyên tự hỏi:
- “Giữa lúc canh khuya ở chốn hoang dã này sao còn có người dầm mưa

gội gió mà đi?...”

Sau chàng không thể nhịn được khẽ nói:
- Có người đang đi trên đường này...
Tư Mã Đạo Nguyên ngắt lời:
- Đừng nói nữa! Lão phu biết rồi.
Thanh âm mỗi lúc một gần trên con đường nhỏ phía trước. Quả nhiên có

hai bóng người sóng vai đi tới.

Tư Mã Đạo Nguyên dừng bước. Triệu Tử Nguyên cũng đứng lại.
Hai người kia trông thấy có người mặc bạch bào đứng ở giữa đường lập

tức im tiếng, nhưng vẫn tiếp tục tiến lại.

Triệu Tử Nguyên bây giờ đã nhìn rõ hai người kia đều mặc đạo bào.

Người mé hữu vào trạc năm mươi tuổi mặt mũi thanh tú. Còn người mé tả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.