ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 202

tiếng vo vo không ngớt vang lên, Cố Thiên Võ lâm nguy mà không rối
loạn, khoa chân bước sang mé tả né tránh. Ba mũi ngân châm nhỏ như lông
trâu lướt qua bên mình gã cắm vào bức tường mé hữu.

Người che mặt tức Cố Thiên Võ bất giác lưng toát mồ hôi hấp tấp tra

kiếm vào vỏ vọt ra ngoài cửa sổ.

Thiên Phong quát lên:
- Ông bạn hãy dừng lại!
Hắn muốn tung mình rượt theo thì lão tàn phế lắc đầu nói:
- Thiên Phong! Bất tất phải rượt theo nữa.
Thiên Phong kinh ngạc nhìn chủ nhân hỏi:
- Người ta thường nói: “Một ngày tha địch, mấy đời không hết lo.” Sao

lão gia lại buông tha gã?

Lão tàn phế lạnh lùng đáp:
- Vai gã đã trúng một mũi độc châm vô hình của lão phu. Không đầy ba

ngày là gã phải uổng mạng. Chỗ vết thương có chất độc sẽ biến thành mầu
đen thẫm. Ha ha! Sáng mai chúng ta rời khỏi Thái Chiêu bảo chỉ cần lưu
tâm một chút là khám phá ra được kẻ nào đã làm thích khách.

Lão vừa nói vừa nở một nụ cười nham hiểm rồi tiếp:
- Vậy đêm nay chúng ta chả cần phải kinh động mọi người một cách vô

vị nữa.

Triệu Tử Nguyên đứng bên ngoài thở phào một cái. Chàng trở về phòng

mà trong lòng không ngớt suy nghĩ:

- “Cố Thiên Võ là tay kiếm thuật tinh thâm, hiển nhiên xuất thân ở chốn

danh môn. Lão tàn phế kia thật là cổ quái. Tuy lão cụt hết chân tay mà
miệng còn phun độc châm khiến người ta khó nỗi đề phòng. Ngoài ra
dường như lão lại có một lực lượng thần bí khủng khiếp khiến cho định
nhân giao thủ với lão xảy ra cảm giác run sợ. Điểm này tương tự như với
lão áo đoạn...”

Chàng lần mò về tới thượng phòng, tuy trong người mỏi mệt mà lên

giường nằm trằn trọc không sao ngủ được.

Lại một ngày bắt đầu. Ánh dương quang rực rỡ. Một đêm âm u lạnh lẽo,

tòa cổ bảo im lìm. Sáng ngày ra hoa cỏ xinh tươi như vãn hồi sinh mạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.