ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 581

Hoa hòa thượng trán toát mồ hôi nhỏ giọt. Lão định xuất chưởng trước

để đoạt tiên cơ, nhưng người không tự chủ được. Cả Thanh Phong đạo
trưởng cũng cảm giác như vậy, muốn phóng kiếm mà chưa phóng ra được.
Hiển nhiên Bạch bào nhân mới rút kiếm đã phát ra một lực lượng kỳ dị
kiềm chế khiến đối phương không nhúc nhích được.

Lúc này Bạch bào nhân rút kiếm ra hết rồi. Triệu Tử Nguyên cặp mắt

tròn xoe như đôi nhạc đồng, trong lòng xao xuyến bất định. Chàng biết lúc
Bạch bào nhân mà rút hết kiếm là lập tức quyết đoán sanh tử.

Hoa hòa thượng cùng Thanh Phong đạo trưởng trong lúc hoang mang

đưa mắt nhìn nhau. Đột nhiên hai người ngửa mặt hú lên một tiếng, lùi lại
phía sau đến chín bước mới đứng vững. Hoa hòa thượng cất tiếng run run
nói:

- Năm trước ở trên Ngũ Đài sơn, bần tăng đã đoán ra thí chủ là ai mà

ngày nay càng chứng thực ý nghĩ trong lòng. Lưu Lãng kiếm khách! Sao
thí chủ không dám đưa danh hiệu chân chính ra với đời?

Bạch bào nhân cười rộ đáp:
- Vì hiện nay chưa đến lúc.
Hoa hòa thượng miệng lảm nhảm:
- Màn kịch hai mươi lăm năm trước lại tái diễn. Chẳng lẽ mình vĩnh viễn

không bao giờ sánh kịp địch nhân?

Nét mặt lão trong chớp mắt thay đổi nhiều lần. Lão vẫy tay cùng Thanh

Phong đạo trưởng xoay mình dông tuốt. Trong chớp mắt đã mất hút vào
bóng đêm mờ mịt.

Triệu Tử Nguyên trong lòng kích động, chàng nghe Hoa hòa thượng nói

màn kịch tái diễn, lẳng lặng nghĩ thầm:

- “Ngày trước Lưu Lãng kiếm khách chỉ có động tác xoay tay rút kiếm

đã khiến cho nhà sư hành khất hào khí ngất trời phải bỏ chạy. Bữa nay hai
bên lại chạm trán, Lưu Lãng kiếm khách vừa rút hết kiếm, Hoa hòa thượng
đã bỏ đi rồi.”

Bạch bào nhân tự nói một mình:
- Hú vía! Nếu Hoa hòa thượng chẳng tự biết mình không địch nổi mà cứ

thi triển công phu “Ngũ Chỉ Xoa” thì không hiểu ai chết về tay ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.