ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 953

Chàng ngấm ngầm đề tụ chân khí tiến về phía trước. Đường chỗ này đã

rộng hơn. Hai bên khe suối chảy róc rách. Triệu Tử Nguyên đi đến tận đầu,
cảm thấy khí lạnh ghê người.

Chàng rét run bần bật, nghĩ thầm:
- “Chắc Hàn thạch sàng ở đây rồi.”
Chàng đảo mắt nhìn quanh, thấy nhũ đá tua tủa trỏ xuống nhọc hoắc.
Bỗng thấy mé hữu đặt một tấm ngọc thạch khí lạnh ghê người. Triệu Tử

Nguyên biết đây là Hàn thạch sàng liền cất bước đi tới.

Chàng đề tụ chân khí ngồi xuống. Người chàng vừa đụng vào thạch

sàng, khí lạnh xông lên đến đỉnh đầu. Đến ngồi cũng không chịu được chứ
đừng nói đến chuyện nằm ra.

Triệu Tử Nguyên nhìn Hàn thạch sàng ngơ ngẩn nghĩ thầm:
- “Tần Hồng nói phải lắm. Thạch sàng lạnh thế này thảo nào y thử thách

mấy lần đều vô công hiệu. Triệu Tử Nguyên hỡi! Những việc khốn nạn
trong thiên hạ ngươi từng trải đã nhiều, chẳng lẽ lại không chịu đựng được
khối đá lạnh này?”

Chàng nghĩ vậy hào khí nổi lên bồng bột. Chàng nghiến răng vận chân

khí lại ngồi xuống. Nhưng lần này chàng đã hăng hái nên không cảm thấy
giá lạnh như lần trước.

Ban đầu chàng thấy khí lạnh khủng khiếp không chịu nổi, chàng vận

công một lượt thấy dễ chịu hơn một chút. Chàng cứ thế không lúc nào
chẳng ngưng tụ công lực chịu quen đi rồi nằm xuống Hàn thạch sàng. Dĩ
nhiên nằm xuống còn lạnh hơn nhiều, nhưng chàng nghiến răng chịu đựng
rồi dần dần yên tĩnh lại.

Triệu Tử Nguyên nằm xuống Hàn thạch sàng, mỗi ngày thấy bụng đói,

Tần Hồng đúng giờ đưa thức ăn vào.

Thì giờ thấm thoát, hai mươi ngày qua.
Một buổi chiều chàng luyện công xong, bỗng ngó thấy Phổ Hiền Tước

ngồi trên cái đôn đá. Chàng vội chạy lại sụp lạy.

Phổ Hiền Tước gật đầu hỏi:
- Oa nhi! Ngươi thấy thế nào?
Triệu Tử Nguyên khom lưng đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.