ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 957

câu chuyện giữa hai hán tử.

Gã kêu bằng nhị đệ thở dài nói:
- Không nói nữa thì thôi. Đại ca ơi! Đại ca còn ý thủ, ý vỹ thì chúng ta

chẳng đến kinh thành nữa là xong.

Hán tử kêu bằng đại ca vẫn không nổi giận, nhắm một chút rượu rồi đáp:
- Không nhẫn nại được điều nhỏ nhặt thì hư việc lớn. Lúc này vào ở nơi

đây mà nhị đệ hăng cái dũng của kẻ thất phu, phỏng được ích gì? Nhị đệ
nên nói ít đi để làm được việc là hơn.

Nhị đệ lẳng lặng rót rượu toan uống nữa thì đại ca cản lại lắc đầu nói:
- Nhị đệ uống ít đi một chút. Dù muốn uống nữa cũng đừng uống liên hồi

để khỏi say khướt.

Gã nhị đệ trợn mắt lên hỏi:
- Đại ca! Đại ca còn chưa biết tửu lượng của tiểu đệ hay sao? Tiểu đệ

uống hai chung làm gì mà say khướt? Đại ca nói tức cười quá!

Hán tử đại ca nghiêm nghị đáp:
- Nếu lúc bình thường nhị đệ muốn uống cả trăm chung tiểu huynh cũng

không cản trở, nhưng đặc biệt bữa nay nhị đệ phải uống ít đi...

Gã chưa dứt lời bỗng nghe thanh âm lạnh lẽo cất lên:
- Cơn gió nào thổi Trường Bạch song anh vào đây? Trác lão đại! Nhị đệ

đang cao hứng uống vài chung thì đã sao? Việc gì phải cản trở y?

Triệu Tử Nguyên nghĩ thầm:
- “Té ra hai nhân vật này là cao thủ phái Trường Bạch. Ta từng nghe

Trường Bạch song anh Trác Thô và Trác Côn là hai trang hán tử nghĩa liệt,
quả nhiên danh bất hư truyền.”

Trường Bạch song anh giương mắt lên nhìn ra thấy một văn sĩ trung niên

phe phẩy cây quạt tiến về phía hai người. Người này bề ngoài ra vẻ thầy đồ
mà cặp mắt đằng đằng sát khí không giống một chính nhân quân tử.

Trường Bạch song anh liếc mắt nhìn người kia. Trắc Thô lạnh lùng nói:
- Phan đại hiệp khéo nói thì thôi. Bọn tại hạ trong lúc nhất thời cao hứng

vào trong quan ải có thể kể là can phạm vương pháp chăng?

Lão họ Phan hắng dặng đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.