ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 237

"Hơi mệt..." Giọng cô có vẻ ngái ngủ mịt mờ.

"Mệt thì ngủ đi."

Nhẹ nhàng nhắm mắt, cô nhích lại gần anh, giọng đều đều, "Mất hứng

sao?"

Thuốc lá cháy một cách cô quạnh, phát ra tiếng xèo xèo.

"Không đâu." Anh nói.

Đêm nay, họ không hề làm gì cả. Buổi sáng Chung Đình thức dậy, Hà

Chí Bân kề sát sau lưng cô, cánh tay rắn chắc gác lên eo cô. Mặc dù đã qua
lại một khoảng thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên họ ngủ qua đêm một
cách trọn vẹn.

Điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên đổ chuông, Chung Đình chờ

hai tiếng, thấy anh không thức, bèn nhận máy.

"Chí Bân, xuống mau đi, chín giờ cùng..."

Chung Đình nghe thấy giọng lão Vạn, ngắt lời anh ta, "Là tôi, lão Vạn.

Anh ấy vẫn chưa dậy, lát nữa chúng tôi sẽ đến."

Đầu bên kia sửng sốt, cười ha ha sang sảng hai tiếng, "Ha ha, được

được được, cô mau gọi cậu ấy đi, đừng trễ đó. Chúng tôi ở nhà hàng chờ
hai người."

Cúp điện thoại, Chung Đình đẩy người bên cạnh, ngược lại bị anh ôm

chặt.

"Giả vờ ngủ à?" Cô sờ đầu anh.

"Ừm..." Anh không mở mắt, nói bằng giọng mũi, "Hôn anh một cái rồi

dậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.