ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO - Trang 411

vừa mắt. Hơn nữa tiểu tử này không có việc gì tự nhiên uống nhiều như vậy
làm cái gì? Nhường ông một chút không được sao, giả bộ say không được
sao.

Nhưng trên mặt vẫn không biến sắc nhận lấy ly rượu của anh, cố sảng

lãng cười “Uống....uố...ng.”

Hai người lại một lần nữa uống cạn y rượu, Kỷ Lâm lại đưa tay lấy

rượu bình nhưng phát hiện bên trong không có rượu, vừa định khui bình
rượu cuối cùng trên bàn.

Thì nghe thấy ba Diệp hô to “Hoàn Tử, đem rượu của ông ngoại ra

đây.” Nói xong, nhìn Kỷ Lâm “Tiểu Kỷ, chúng ta uống mỗi người một bình
đi. Dùng cái ly nhiều chán lắm, chai này cho cậu.”

Kỷ Lâm sửng sốt một lát, ngay sau đó lập tức gật đầu phụ họa “Được,

chúng ta cùng nhau uống một bình.”

Lúc này, Hoàn Tử ôm này bình rượu trắng trước đó ba Diệp đã đưa

cho cậu tới. Đứa nhỏ đem bình rượu đặt xuống trước mặt ba Diệp, chẳng
những không rời đi mà ngược lại xưa nay chưa thấy lộ ra nụ cười lại hì hục
bò lên chân Kỷ Lâm, hai con tay nhỏ bé ôm cổ của Kỷ Lâm, điềm nhiên
hỏi: “Huấn luyện viên Kỷ, chú muốn cháu gọi chú là ba sao?”

Kỷ Lâm bị Hoàn Tử đột nhiên tới nói ngọt ngào như viên đạn bọc

đường, ngu ngơ sững sờ gật đầu, muốn. Thế nào lại không muốn, nằm
mộng cũng muốn.

Hoàn Tử nhìn ly rượu trên bàn rồi lại nhìn Kỷ Lâm, khuôn mặt nhỏ

nhắn ở trong lòng anh cọ xát “Vậy chú uống một chén cháu gọi một câu có
được không?”

Vẫn có chuyện tốt như vậy? Kỷ Lâm nhéo một cái lên trên đùi mình,

không phải nằm mơ. Hoàn Tử thật sự sẽ gọi mình là ba. Đồng ý. Kẻ ngu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.