ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 171

A Tế Na bị đánh hai mươi gậy quả nhiên không phải là đánh sai! Mặc dù là
cô ấy là nha đầu của tôi, nhưng trong thời khắc then chốt, cô ấy lại bán
đứng chủ tử của mình.

Có thể trách cô ấy sao? Tôi vẫn luôn cảm thông cho số mệnh khổ sở

của những người hầu, không được hành động theo ý mình. Nhưng mà tôi
coi cô ấy như một người bạn! Tôi chưa từng coi cô ấy như một nha đầu, thế
nhưng cô ấy lại bán đứng tôi... Ba năm nay, không biết có bao nhiêu
chuyện lớn nhỏ về tôi, đã bị chính miệng của cô ấy báo cáo từng chuyện
từng chuyện một cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe.

A Tế Na như vậy, thật xa lạ! Thật đáng sợ! Sau này sống trên cuộc đời

này, tôi còn có thể tin tưởng người nào? Tôi nên tin tưởng ai đây?

"Làm sao vậy? Đột nhiên mặt mũi trở nên khó coi như vậy". Hoàng

Thái Cực đã đội xong một chiếc mũ tròn, viền mũ có đính một vòng lông
thỏ màu trắng, làm tôn lên gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi tròng mắt
đen nhánh lấp lánh đang nhìn tôi, nó đứng lại ở trước cửa không bước tiếp
nữa, lặng lẽ chờ tôi đi ra để cùng đi ăn điểm tâm.

Đại nha đầu kia vẫn đang cứng người quỳ gối bên chân tôi, sợ hãi đến

run rẩy hết cả người.

"Tha cho cô ấy đi...". Không biết là đang nói với nó, hay là nói với

chính bản thân mình, tôi buồn bã thất vọng thở dài. Từ nay về sau, tôi cần
phải mở to hai mắt, càng ngày càng kiên cường mạnh mẽ hơn mới được!
Thời đại này không phải vì có sự gia nhập của tôi mà trở thành một cuộc
chơi đầy mộng ảo, nó vốn rất thật và vô cùng tàn khốc!

Chú thích:

(12) Biển phương: một loại trâm lớn đặc biệt mà những cô gái Mãn

thời kỳ đầu thường dùng, được tạo hình thanh dẹt. Phỉ thúy biển phương
được sử dụng trong cung nhà Thanh có màu xanh lục như nước, nạm phỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.