Mạch Nhiên trong lòng thầm nghĩ Kiều MinhDương hiện tại là đang
cảm thấy khinh bỉ vạn phần sự nhu nhược của cô. Có thể sự thực là như
vậy, không có kịch bản của Tưởng Vân Đạt, Mạch Nhiên vẫn có thể vờ
bưng bít vui vẻ, thế nhưng không có Thẩm Lâm Kỳ, Mạch Nhiên chẳng có
thứ gì.
Lúc này, Mạch Nhiên cảm thấy rất áp lực, để giảm bớt sự không hài
lòng, Mạch Nhiên đành phải cố gắng mà ăn, liều mạng vùi đầu vào ăn,
rượu chè ăn uống quá độ, chuẩn bị sẵn sàng quẹt thẻ của Thẩm công tử.
Chỉ tiếc, Mạch Nhiên giải quyết xong xuôi toàn bộ bát tôm hùm liền
nghe Kiều Minh Dương hừ một tiếng, âm thanh có chút thống khổ.
Mạch Nhiên từ bát tôm ngẩng đầu lên, phát hiện Kiều Minh Dương
đang cau mày, sắc mặt tái nhợt.
"Không phải chứ?" Mạch Nhiên lấy làm kinh hãi, "Anh ăn một chút
như vậy thôi sao?"
Kiều Minh Dương cười khổ nhìn Mạch Nhiên, khó khăn nói: "Tôi bị
dị ứng hải sản..."
Dị ứng hải sản?
Mạch Nhiên thiếu chút nữa nhảy dựng từ ghế lên: "Anh dị ứng hải sản
còn đi theo tôi ăn hải sản?"
"Tôi nghĩ là do em không cho tôi cơ hội..." Hai hàng lông mày nhíu
lại, Kiều Minh Dương biểu tình vô cùng thống khổ.
"Tôi thực sự là hết cách với anh! Tôi đi gọi người!"
"Đừng, không cần..." Kiều Minh Dương khoát tay, yếu ớt nói, "Gọi
Tiểu Kim tới là được."