ĐỘC DƯỢC PHÒNG BÁN VÉ - Trang 379

mẫn cảm, sợ ngủ, thậm chí sản sinh ảo giác. Cô thấy mình chết đi, mẹ ở
bên cạnh, hỏi cô tình hình bệnh của Bạch Triết. Cô còn thấy, mỗi tấm ảnh
trong nhà kho đều cử động, đều la hét khiến cô sợ hãi, lắm lúc nửa đêm cô
cũng hét lên, Tiểu Phong nghe được vội vã rời giường, dán băng dính bịt
miệng cô lại.

Cô muốn chết, trong lòng nghĩ tới Thẩm Lâm Kỳ, hối tiếc không kịp.

Con người thật đúng là một loài động vật buồn cười. Cứ mải miết suy

nghĩ chuyện tương lai, mà không biết rằng cuộc sống hiện tại cũng dễ dàng
bị biến mất. Trước đây, cả hai người bọn họ đều vì muốn giữ thể diện mà
không ai chịu nói ra câu nói kia, hôm nay có thể cả đời cũng sẽ không còn
cơ hội nữa.

Nếu có cơ hội, dù cho chỉ là một giây, cô cũng muốn nói cho biết rõ

suy nghĩ trong lòng mình.

Mạch Nhiên cứ mơ màng như vậy, bỗng nhiên cửa nhà kho bị mở.

Rất nhiều người xông vào, rất nhiều tiếng bước chân, lại còn cả tiếng

chó sủa rất đỗi quen thuộc, tất cả đều truyền đến tai Mạch Nhiên.

Sau đó, một cái ôm đột ngột!

Mạch Nhiên nghĩ rằng đó là ảo giác, mở mắt nhìn thấy Thẩm Lâm Kỳ.

Anh rất gầy, viền mắt thâm quầng. Khuôn mặt gầy đầy râu, ánh mắt tha
thiết nhìn cô. Miệng liên tục gọi: "Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên..."

Mạch Nhiên không còn hơi sức đâu mà nói, cô cảm thấy buồn cười,

không nghĩ rằng lại được nghe anh gọi như vậy trong ảo giác.

Mạch Nhiên cứ như vậy tựa vào lòng anh, mơ màng ngủ.

"Thẩm Lâm Kỳ, em thích anh."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.