đổ.
Giờ khắc này, tạm thời nên gác bất mãn sang một bên, bản vệ tính
mạng quan trọng hơn.
Mạch Nhiên nói: "Anh đừng kích động, trước tiên bình tĩnh lại đã."
Nhân lúc anh đang bận cởi đồ, Mạch Nhiên vội vàng lăn qua bên kia
giường.
Chân cô bị giữ lại, anh dễ dàng lôi cô như lôi một còn gà con. Hơi thở
nguy hiểm thoáng chốc bao phủ toàn thân. Mạch Nhiên khóc không ra
nước mắt.
"Chuyện này... để sau kết hôn!" Mạch Nhiên sống chết cũng phải ôm
quyết tâm, kiên quyết chống đối.
"Cũng phải thành thật rồi mới tính." Thẩm Lâm Kỳ hừ nhẹ, bắt tay
vào việc cởi đồ trên người Mạch Nhiên, động tác thuần thục khiến Mạch
Nhiên vô cùng lo lắng, có phải bao nhiêu lần của bọn họ trước đây là cơ hội
huấn luyện của anh?
Mạch Nhiên bội phục bản thân mình tại giờ khắc mấy chốt này còn có
thể lo nghĩ vấn đề buồn chán như vậy, cho nên đã quên mất phản kháng,
không ngờ đã tự tạo cơ hội cho anh thực hiện tiếp hành vi của mình.
"A! Anh làm gì vậy, đi ra ngoài! Ra ngoài!" Mạch Nhiên vì quá chấn
kinh mà bắt đầu lải nhải, nhưng miệng rất nhanh bị anh ngậm lấy, anh vẫn
triền miên giữ lấy hoan ái, khiến cô căn bản chống đỡ không được.
Thân thể cô, mỗi một tế bào đều đang tuyên bố đầu hàng, thần trí bắt
đầu tan rã. Anh bên tai cô thấp giọng nói: "Em là của anh."
Mấy lời này chỉ có thể là từ miệng người đàn ông của mình nói ra.
Nghe chính từ miệng Thẩm Lâm Kỳ, không hiểu sao Mạch Nhiên lại cảm