"A!" Mạch Nhiên khẽ kêu lên một tiếng, cánh tay bị thương bị va đập,
cô cảm thấy đau nhức.
"Vẫn còn biết đau?" Thẩm Lâm Kỳ đột ngột đè lên người Mạch
Nhiên, khẽ nâng cằm cô lên, lạnh lùng mà cười.
Mạch Nhiên cứng họng, không biết nói gì.
"Anh nói em bỏ bộ phim đó, em còn không nghe; nói em dùng diễn
viên đóng thế, em còn muốn chính mình tự diễn; nói em đừng xuất viện,
em ương ngạnh muốn ra; nói em đến nhà anh, em cũng không muốn. Bạch
Mạch Nhiên, em không cảm thấy gần đây số lần em chống đối anh ngày
càng nhiều sao?" Thẩm Lâm Kỳ nhìn chằm chằm Mạch Nhiên, sâu trong
đáy mắt phát ra tia sáng khiến kẻ khác sợ hãi.
"Hình như...đúng..." Mạch Nhiên khó khăn mở miệng, không tránh
khỏi tự mình có chút kinh ngạc. Hóa ra mấy tháng ngắn ngủi vừa rồi, cô thế
mà dám cự tuyệt Thẩm công tử nhiều như vậy, cũng khó trách khiến anh
bực bội tức giận, trước kia vốn dĩ cô rất nghe lời.
"Em cảm thấy những điều anh nói chỉ giỡn chơi thôi sao, hay em
nghĩ..."
"Không có, không có!" Mạch Nhiên nhanh chóng cắt ngang lời Thẩm
Lâm Kỳ, anh nói một chút đều đúng, anh so với mãnh thú và nước lũ còn
khó đối phó hơn. Cô nói: "Em đảm bảo, từ nay sẽ không như vậy nữa".
Chân chó cuối cùng vẫn cứ là chân chó, đành quay về với chính nghĩa,
Mạch Nhiên cũng không phải là chưa từng chân chó như vậy.
"Đảm bảo?: Thẩm Lâm Kỳ đánh giá cô "Anh rất tò mò, em lấy gì ra
đảm bảo?"
Con người này, quả thực là được voi đòi tiên!Mạch Nhiên rất muốn
đứng lên, một cước dẫm nát anh trên giường, hai tay chống nạnh, dõng dạc