Nhiên mất mặt như vậy không phải là ít. Cô cũng đã tự bản thân mình quên
đi rồi!
Mạch Nhiên khoa chân múa tay nói: "Bình thường em ăn bát nhỏ hơn
một chút!"
Thẩm Lâm Kỳ tiếp tục gõ tay xuống bàn.
Nhìn anh như vậy, Mạch Nhiên chẳng còn chút dũng khí nào, thẳng
thắn mà nói: "Còn nữa, bình thường em không có ăn cơm Tây!" (ồ, cuối
cùng đã chịu nói thật!)
"Sao?" Ngón tay anh dừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Mạch Nhiên.
Cô lớn mật tiếp tục nói: "Em ngày thường cũng không ăn đồ ngọt, rất
ghét!"
Mạch Nhiên cho rằng cô nói như vậy, anh ít nhất sẽ biểu hiện ra môt
chút áy náy, sau đó sẽ nói tuyệt đối không bao giờ bắt cô ăn cơm Tây, ăn đồ
ngọt nữa...Thế nhưng thực sự không như vậy!
Thẩm Lâm Kỳ thu hồi ánh mắt, chậm rãi thốt ra một câu: "Đã biết
rồi!"
Ngắn ngủi ba chữ, Mạch Nhiên chấn kinh.
Hóa ra người đàn ông này vốn từ lâu đã biết cô không thích ăn đồ Tây,
thế nhưng lần nào đi ăn cũng đưa cô đi ăn mấy thứ đó, như vậy là đang đùa
giỡn cô? Chính là đùa giỡn cô?
Mạch Nhiên nổi giận, cắn răng nói: "Nếu đã biết, sao anh còn ép buộc
em?"
"Anh có ép buộc em sao?" Thẩm Lâm Kỳ hỏi, "Em đã từng nói qua
với anh rằng không muốn ăn sao?" (đúng rồi, tại chị chứ *hếch mũi*)