ĐỘC DƯỢC PHÒNG BÁN VÉ - Trang 82

[Thẩm Lâm Kỳ khóe miệng co lại, ý cười trên miệng cũng tiêu tan,

anh buông cô ra, ngồi trên giường hỏi: "Em muốn ăn gì?"

"Cơm..." Mạch Nhiên lộ ra hai con mắt yếu ớt, thê thảm mà nói: "Em

muốn ăn cơm tẻ"]

Mạch Nhiên ăn một hơn hết ba bát cơm. Bà Hoàng giúp việc nửa đêm

bị lôi dậy nấu cơm đang đứng một bên mắt chứ A mồm chữ O.

Khóe miệng bà ta co rúm, ánh mắt lần lượt biểu cảm từ "Cô muốn ăn

sao?" đến "Cô vẫn còn muốn ăn nữa?" rồi "Cái gì, cô thế mà ăn những ba
bát?" cuối cùng "Thôi được rồi, cô cứ ăn đi!"

Từ đầu tới cuối, Thẩm Lâm Kỳ chỉ ngồi yên lặng môt bên nhìn Mạch

Nhiên, mãi cho đến khi cô ăn đến miếng cuối cùng, ăn không nổi nữa ngồi
dựa lưng vào ghế, anh mới nhếch khẽ mép lên, đưa tay cầm lấy cái bát
trống trơn trước mặt Mạch Nhiên đưa cho bà Hoàng.

Bà Hoàng vẫn còn đang đứng ngây ra đó, đưa tay cầm lấy bát, kinh

hồn bạt vía mà đi ra, cùng với vẻ mặt quỷ dị của Thẩm công tử, mắt to
trừng mắt nhỏ.

Chẳng hiểu sao, Mạch Nhiên bỗng cảm thấy mình vừa rồi rất là luống

cuống, nên ngay sau đó liền tỏ ra vô cùng xấu hổ mà giải thích lý do: "Cái
đó... Kỳ thực em bình thường không có ăn nhiều như vậy..." (haha...ôi chị
Nhiên)

"Vậy thì nhiều thế nào?" Thẩm Lâm Kỳ nhìn Mạch Nhiên, ngón tay

nhịp nhàng gõ lên bàn! (haha...đây là biểu tình gì ấy nhỉ?)

Người đàn ông này quả thực trong lòng đang cười nhạo Mạch Nhiên.

Có điều cô cũng không phải vì vậy mà tức giận. Cô mất mặt trước mặt anh
đêm nay là chuyện quá bình thường, ba năm nay ở cùng anh số lần Mạch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.