nàng lên, có chút đau lòng chép chép miệng.
"Tô muội muội, cũng mấy năm trôi qua rồi, sao ngươi vẫn nhát gan
như vậy chứ. Thật ra ta cũng không muốn tìm ngươi làm chuyện này,
nhưng mà trong cung này cũng chỉ có mỗi ngươi có cái tay nghề này, đồ vật
ta đã chuẩn bị xong cho ngươi rồi, ngươi chỉ cần thả một ít vào trong son
phấn của ngươi là được rồi. Đừng sợ, xảy ra chuyện gì còn có ta chống cho
ngươi, nhất định sẽ không để tiểu tiện nhân kia đụng tới ngươi."
Giọng nói của người nọ thanh thúy êm tai, móng tay hồng nhạt nhẹ
nhàng lướt trên mặt Tô Uyển nghi, lập tức móng tay liền dính một lớp son
phấn.
"Tay nghề của muội muội càng ngày càng tốt, ta chờ tin tức tốt của
muội đấy." Nàng ta nói xong liền muốn rời đi.
Tô Uyển nghi lại lập tức bắt được vạt áo nàng ta, run rẩy nói: "Đào
Phi thông minh cẩn thận như vậy, trong cung của nàng bao bọc giống như
một cái thùng sắt vậy, ta làm thế nào mang đồ vật đưa đến Thưởng Đào các
của nàng được. Trong cung này có bao nhiêu tỷ tỷ muội muội muốn độc
chết nàng, nhưng lại không trộn lẫn được bất cứ gì mang vào."
Người nọ trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Đồ ngốc, đường ta tất
nhiên đã thay ngươi dọn tốt. Sau khi ngươi làm xong phấn này, liền mang
đến Thượng Cung cục, tìm một cung nữ gọi là Phỉ Thúy. Dù sao không cần
ngươi phải mạo hiểm, chuyện còn lại cứ giao cho Phỉ Thuý là được. Nếu
ngươi làm tốt, bổn cung thăng phân vị cho ngươi!"
Tô Uyển nghi lắc đầu như cái trống tỏi, nàng đã sớm hiểu rõ, không
được Hoàng thượng lâm hạnh, phân vị có cao cũng đều là giả.
"Tần thiếp chỉ cầu được tồn tại, phân vị thứ này, tần thiếp không dám
mơ mộng."