"Muội muội tốt, ngươi làm tốt chuyện này cho ta, là có thể sống được
rất tốt. So với hiện tại còn tốt hơn rất nhiều rất nhiều!" Người nọ vỗ vỗ
gương mặt trắng nõn của Tô Uyển nghi, đứng lên liền rời đi.
Mãi đến lúc người đi rồi, Tô Uyển nghi mới thả lỏng người, nhưng mà
cả người lại trong trạng thái tê liệt ngã xuống đất, hốc mắt hồng hồng, nhìn
thật đáng thương.
"Chủ tử, vậy phải làm sao bây giờ? Thứ này là thyuốc độc sao?" Tiểu
cung nữ ở bên cạnh sắc mặt trắng bệch, trong giọng nói đã mang theo mười
phần khóc nức nở, hiển nhiên là bị dọa sợ.
Tô Uyển nghi nằm liệt trên mặt đất một lúc mới quay đầu nhìn về phía
cung nữ ôm cái bình gốm kia trong lòng, cả người đều đang run lập cập.
"Ngươi đưa đây, ta xem xem."
Cung nữ dùng hai tay dâng bình gốm lên, một cái bình gốm rất nhỏ,
nàng vừa mở ra liền ngửi thấy một mùi gay mũi khó ngửi, hun đến đau cả
mắt.
Tô Uyển nghi liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, nước mắt liền rơi
xuống.
"Đây là đồ vật hại người. Người tiếp xúc lâu rồi, sẽ thành nghiện
không cai được, sau đó chậm rãi chờ chết. Tần Phiên Phiên nữ nhân kia có
thù tất báo, nếu bị nàng phát hiện, ta nhất định không được yên thân." Nàng
run run nói.
Tiểu cung nữ quýnh lên, lập tức bày mưu tính kế nói: "Vậy chủ tử ngài
chủ động đi nói cho Đào Phi nương nương, đầu nhập vào nàng, cùng nhau
đối phó Quý phi nương nương."