Tần Phiên Phiên thấy Cao Thái hậu cười, tâm tình của nàng tốt lên rất
nhiều, không khỏi thấp giọng hỏi: "Mẫu hậu, trước kia lúc ngài có Hoàng
thượng, có phải tâm tình cũng thay đổi như vậy hay không?"
Cao Thái hậu vẫy vẫy tay: "Ta so với ngươi còn không có tiền đồ hơn
nhiều, lúc trước hắn khóc ta cũng khóc theo, ta không biết phải làm sao bây
giờ. Ta nuôi qua gà nuôi qua vịt nuôi qua rất nhiều, nhưng trừ bỏ một con
chó sống được lâu, còn lại đều bị chết yểu. Nhưng mà cũng may Muốn
Muốn tương đối nghe lời, sau khi hắn dần dần lớn lên, ta liền phát hiện
nuôi con so với nuôi gà nuôi vịt có ý tứ hơn nhiều, hắn lớn lên từng ngày,
mỗi một ngày thay đổi đều là mới lạ, chờ đợi hắn mau mau lớn lên, lại hy
vọng hắn đừng nhanh rời khỏi ta để đi sinh hoạt với người khác như vậy."
Bà nói tới đây không khỏi ngáp một cái, ngửa người ra sau, dựa vào
trên ghế nằm nhắm mắt lại rồi ngủ.
Chờ đến lúc mặt trời sắp xuống núi, Cao Thái hậu mới muốn cáo từ,
đương nhiên bà mang theo cả hai cái lồng gà con vịt con cùng con dê đi
nữa, để lại phân dê phân gà cùng phân vịt đầy đất.
Lúc Vọng Lan cho người quét phân, thấy vài cung nhân đều che mũi
lại, cho dù đây đều là người quen làm việc nặng, nhưng đối mặt với nhiều
phân động vật vậy vẫn không chịu nổi.
Sau khi Tần Phiên Phiên biết được chỉ cong môi cười, bảo Vọng Lan
lấy chút tiền ra thưởng để những người đó chia cho nhau.
Vào ban đêm, vì để Hoàng thượng nghỉ ngơi tốt hơn, Tần Phiên Phiên
lại phái người đi Càn Long cung dặn dò, để hắn ở lại đó không cần đến đây.
Tần Phiên Phiên đều đã chuẩn bị tốt nửa đêm lại muốn đi dỗ Nháo
Nháo, kết quả chính nàng vừa nằm liền đến hừng đông, chờ lúc tỉnh ngủ
nhận thấy có người tiến vào, liền thấy Liễu Âm vẻ mặt vui mừng.