màn trò khôi hài vừa rồi chính là ảo giác.
Trong phòng của Minh Quý phi là một mảnh tối đen, đến đèn nàng ta
cũng chưa thắp, tựa như người bên trong đã ngủ rồi.
Đại cung nữ bên ngoài đứng đó một lúc lâu, nhìn trăng trên bầu trời bị
mây đen che khuất một nửa, không khỏi khẽ thở dài một hơi
....
Trong phòng yến hội rộng lớn, sau khi Hoàng thượng và Thái hậu ngồi
xuống, không khí vốn yên lặng lại lần nữa trở nên náo nhiệt, mọi người đều
hai mắt sáng bừng nhìn về phía Hoàng thượng, hoàn toàn chính là tư thái
hy vọng hắn có thể chú ý tới chính mình.
Khắp điện đều tản ra các loại tư thái mỹ nhân dụ hoặc, các loại liếc
mắt đưa tình, nhìn chăm chú.
Đoán rằng nếu không phải chung quanh đều là người, hơn nữa Thái
hậu và Tần Phiên Phiên cũng đều ở đây, có lẽ những người này sẽ lao vào
tấn công đối phương, sau đó quyết ra người thắng cuối cùng, trực tiếp đến
cưỡng ép Hoàng thượng.
Đương nhiên dù cho hiện tại bởi vì sự có mặt củaTần Phiên Phiên mà
thu liễm, cũng có người trộm nới rộng đai lưng, hoàn toàn là một bộ dáng
muốn nói lại thôi.
Tần Phiên Phiên vẫn luôn cúi đầu uống trà, nhưng không khí dạt dào
xuân ý trong đại điện, nàng tất nhiên rõ ràng.
Ngẫu nhiên liếc mắt nhìn lên, nàng đều bị đám phi tần giống như chết
đói này làm cho sợ ngây người, thật giống như tiết mục mở màn trào hàng
của hoa lâu (lầu xanh).