bao giờ dám dò hỏi, hiện giờ giống như dòng suối nhỏ vẫn luôn bị lấp kín
được khơi thông, những cảm xúc áp lực đó lập tức phun trào ra.
Bữa tiệc vốn vô cùng náo nhiệt, bởi vì chuyện này bùng nổ, lại trở nên
đông lạnh dị thường.
Trong điện đều đặn vang lên tiếng nức nở, không ít phi tần đều móc
khăn gấm ra chấm trên khóe mắt, thậm chí Tần Phiên Phiên nhìn thấy thực
sự có người đỏ hốc mắt, khóc lóc nỉ non, hoàn toàn là bộ dáng vô cùng ấm
ức.
Tiêu Nghiêu không nói chuyện, lạnh mắt nhìn, ngôi cửu ngũ trầm mặc
dường như càng cổ vũ khí thế của các nàng, tiếng nức nở trong điện càng
lúc càng lớn, thậm chí một vài phi tần do dự cũng bị lôi kéo, cho rằng
Hoàng thượng cam chịu các nàng khóc.
"Ô ô ô ——" Tiếng khóc trong điện đã vô cùng rõ ràng, giống như nơi
này không phải đại điện cử hành yến tiệc mà là linh đường các nàng phải
khóc tang.
Tần Phiên Phiên liếc mắt nhìn Tiêu Nghiêu, liền thấy Hoàng thượng
lửa giận quanh thân, bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ bốc lên, sắc
mặt của hắn càng thêm khó coi.
"Tết nhất này, nhà chư vị ái tần ái phi đều có người chết sao? Trẫm
sống tốt, mẫu hậu cũng vẫn ở chỗ này, vậy chỉ có thể là nhà mẹ đẻ các
ngươi. Trẫm không đành lòng để các ngươi khóc đến thương tâm như thế,
không bằng tối nay để cho người đưa các ngươi về nhà mẹ đẻ đi, tha hồ
khóc tang, nói không chừng còn có thể thấy mặt lần cuối đấy."
Thanh âm nam nhân lạnh băng, so với gió tuyết bên ngoài còn lạnh lẽo
hơn vài phần, các phi tần đều lập tức giật mình, không một ai dám nhúc
nhích.